Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 440: Có Thể Cứu Mạng Hay Không Thì Phải Xem Tạo Hóa (1)

Chương 440: Có Thể Cứu Mạng Hay Không Thì Phải Xem Tạo Hóa (1)Chương 440: Có Thể Cứu Mạng Hay Không Thì Phải Xem Tạo Hóa (1)
Ở trong đám khí độc giống như sương mù, Đại Cường phàn nàn: "Gần như không thể nhìn thấy được bóng người, tạm thời đừng chạy tách nhau ra."
Nói xong thì kéo cánh tay của Nhị Cường lại.
Cố Yên Nhiên chỉ cảm thấy tâm nhìn trước mắt càng ngày càng thấp, một tay kéo A Từ, một tay kéo A Ly, cho nên mọi người nắm tay nhau đi sâu hơn vào trong sương mù khí độc.
Không biết là ai đột nhiên nói một câu: "Trời ơi, Đào Ất! Sao tay của ngươi lại lạnh như vậy? Giống y như là sờ tay người chết vậy."
Chốc lát sau lại vang lên giọng nói ngại ngùng của Đào Ất: "A. .. Xin lỗi, ta hơi sợ hãi, hơn nữa tối hôm qua ta bị cảm lạnh, vì thế cho nên tay mới lạnh như vậy."
Trong sương mù khí độc, người nắm cánh tay của Đào Ất gật đầu: "Thì ra là thế, không trách được!"
Sau khi tướng quân dẫn theo binh lính đuổi theo vào trong khí độc, bởi vì giơ bàn tay ra đã không còn thấy rõ năm ngón nên bọn họ chỉ có thể dựa vào cảm giác đại khái về phương hướng và tiếng bước chân đi ở phía trước, có một vài người dần dần tách ra khỏi đội ngũ. Còn có vài người có thể chất yếu thì bị khí độc ảnh hưởng, động tác càng ngày càng chậm, có người còn té xỉu tại chỗ.
Cũng có một vài binh lính thật sự không chịu đựng được nữa nên chạy đến nơi khí độc loãng hơn.
Bởi vì chạy vào trong sương mù thì chắc chắn sẽ chết, còn không bằng ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ.
Cho nên, khi nhóm Cố Yên Nhiên xuyên qua sương mù khí độc dày đặc này để đến được nơi có khí độc loãng hơn thì truy binh phía sau chỉ còn khoảng một phần năm.
Khi Đại Cường nhìn thấy những người có chiếc mũi to không thể rời mắt thì lập tức giơ lưỡi rìu to lên, nói: "Yên Nhiên cô nương, dù sao bây giờ cũng chỉ còn lại mấy trăm người, chúng ta làm thịt bọn họ đi."
Bây giờ, hắn ta nói đến việc giết người cũng đơn giản như việc giết heo vậy.
Đợi đến khi tướng quân dẫn người xông lên, khi Đại Cường nhìn thấy gương mặt xanh xao và môi thâm đen của bọn họ thì thu rìu về.
"Được rồi, với đức hạnh này của các ngươi thì ta nghĩ rằng ta cũng không cần ra tay."
Tướng quân thở hổn hển một cách dữ dội, nhìn thấy người trước mặt đeo mặt nạ kì lạ "Sao lại như vậy? Sao các ngươi lại chẳng hề hấn gì?" Hắn ta cất cao giọng nói: "Hít khí độc này vào thì chắc chắn là sẽ chết!"
Đại Cường trợn mắt nói: "Biết rằng chắc chắn sẽ chết mà ngươi còn ngu ngốc đi theo tới tận đây sao?”
"Đầu óc của ngươi đâu? Trí tuệ của ngươi đâu?"
Đại Cường phấn khởi, hắn ta cảm thấy bản thân mình đã tìm được cảm giác ưu việt về chỉ số thông minh ở người tướng quân này.
Trên mặt tướng quân nở nụ cười khổ: "Sao ta lại không biết chứ? Nhưng mà hoạn quan đang nắm quyền ở Nghiệp Thành, những thứ quan trọng nhất của chúng ta đều nằm trong tay hoạn quan, biết rõ là ý gì nhưng cũng chỉ có thể đuổi theo."
Dường như hắn ta cực kỳ suy yếu, lấy tay chống kiếm, quỳ một gối xuống trên mặt đất: "Bây giờ chết trong khó đọc thì không lùi bước được, hy vọng những hoạn quan kia không cần giận chó đánh meo lên người nhà của chúng ta."
Mắt thấy những binh lính phía sau hắn cũng xanh xao, đều té trên mặt đất, đau đến mức cuộn người lại.
Đại khái là Cố Yên Nhiên đã biết vì sao mà những người này lại liều mạng đuổi theo như vậy.
Nhưng mà trơ mắt nhìn tình huống liên tục có người chết ở trước mặt không cho phép nàng biểu đạt lòng tốt.
"Đi thôi." Nàng căn bản không thấy gì cả, liếc mắt nhìn một cái, dặn dò một cách lạnh lùng.
Đại Cường cũng không chịu đi, Cố Yên Nhiên cảm thấy rằng hắn ta đã mắc căn bệnh thánh phụ...
Quả nhiên, Đại Cường đứng ở trước mặt Cố Yên Nhiên, nói: "Yên Nhiên cô nương, ta cảm thấy bọn họ rất đáng thương, bọn họ cũng là bị người ức hiếp."
"Cứu bọn họ thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm” Cố Yên Nhiên lạnh lùng cắt ngang Đại Cường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận