Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 421: Không Có Chuyện Gì Mà Đánh Một Trận Không Thể Giải Quyết Được (2)

Chương 421: Không Có Chuyện Gì Mà Đánh Một Trận Không Thể Giải Quyết Được (2)Chương 421: Không Có Chuyện Gì Mà Đánh Một Trận Không Thể Giải Quyết Được (2)
Đại Cường vô cùng nể tình mà tiếp lời: 'Bây giờ không phải là vấn đề các ngươi có tha cho bọn ta hay không mà là bọn ta không có ý định tha cho các ngươi!"
Đào Vọng Đường nhìn người của mình bị đối phương vây kín mít mà sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh.
Sống cùng với An Nhiên cô nương lâu như vậy nên ăn nói cũng ngông cuồng như vậy sao?
Kẻ cầm đầu bị Cố An Nhiên và lời của Đại Cường chọc đến tức cười: "Được thôi! Khẩu khí của các ngươi cũng rất lớn!"
"Các huynh đệ, lên cho ta! Mặc kệ sống hay chết!"
Ánh mắt Cố An Nhiên lạnh lùng quét qua tất cả mọi người, cũng ra lệnh: "Để lại một người sống!"
Người hai bên trong nhất thời lao vào nhau đánh thành một cục.
Vốn dĩ, những người ở Diệu Hoa Lâu rất tự tin, dẫu sao bọn họ cũng đều là người biết võ.
Nhưng mà, vừa mới đấu không được bao lâu, bọn họ đã phát hiện có chuyện không đúng. Giống như cái người đầu trọc kia, không biết tại sao lại mạnh đến như thế.
Một tay quắp lấy một cái, vung cánh tay lắc hai lần, sau đó lại đập thật mạnh xuống đất, người trên tay hắn ta đã gần như là bị phế đi.
Cái người râu quai nón kia cũng học theo cách đó, kỹ thuật võ mà bọn họ luôn tự hào không hề có chút nào để dùng ở dưới cái sức mạnh áp bức tuyệt đối này.
Tôi tớ của Đào Vọng Đường đều tập trung bảo vệ xung quanh hắn, cho nên trong nhất thời người của Diệu Hoa Lâu không dám tiến lên.
Chỉ có Cố An Nhiên yên tĩnh đứng ở một chỗ, mà Du Nương cầm một thanh chủy thủ ở trong tay, đứng ở trước bảo vệ nàng.
Du Nương có hơi khác với nữ tử bình thường, bản thân nàng ấy có chút công phu trên người.
Kẻ cầm đầu nhìn về phía Cố An Nhiên, ra hiệu nói: "Các huynh đệ, bắt giặc phải bắt vua trước, cùng nhau bắt ả ta lại, những người khác nhất định sẽ phải kiêng de
Nói xong, đám người đồng loạt xông về phía Cố An Nhiên.
Hai tay của Đại Cường và Nhị Cường nhất thời trống không.
Nhị Cường thở dài một hơi: "Sống không tốt sao? Một hai phải tìm đường chết?" Đại Cường cười hi hi: "Lão nhị, có phải là An Nhiên cô nương đang tự tìm rắc rối cho mình không?”
Sau đó, dáng vẻ hai huynh đệ giống như mấy quầy chúng ăn dưa, không hề lo lắng chút nào cho an nguy của Cố An Nhiên.
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
Đào Vọng Đường có hơi hoảng loạn, bởi vì hắn không biết rõ được thực lực thật sự của Cố An Nhiên.
Cho đến khí Cố An Nhiên liếc mặt với hắn một cái, hắn mới an tâm.
Nhìn thấy người đang nhào đến, môi đỏ của Cố An Nhiên khẽ mở: "Du Nương, đi ra phía sau tal"
"Ngươi như vậy sẽ ngăn chặn ta phát huy!"
Du Nương nghĩ đến dáng vẻ Cố An Nhiên đã từng đồ thôn, ngoan ngoãn đi ra phía sau Cố An Nhiên.
Kẻ cầm đầu xông lên, đã bị Cố An Nhiên xách lên như xách gà con.
Nhưng cũng không có làm hại đến tính mạng của hắn.
Người khác xông lên thì không may mắn đến vậy.
Bị Cố An Nhiên dùng tay còn lại xách lên, ném rơi rớt tan tác. Qua một hồi, tất cả bọn họ đều nằm trên đất, vẻ mặt đau đớn, không ngừng rên rên rỉ rỉ.
Kẻ cầm đầu người của Diệu Hoa Lâu, bây giờ mới sợ hãi.
Hắn run run rẩy rẩy hỏi: "Ngươi... ngươi muốn làm gì?"
"Các ngươi đừng có mà quá đáng, bằng không thành chủ của Nghiệp Thành sẽ không tha cho các người."
Cố An Nhiên lại mắt điếc tai ngơ...
Suy cho cùng, trước nay nàng luôn là bên cân nhắc có nên buông tha người khác hay không.
Cố An Nhiên ném người mình đang xách xuống đất, chân giam lên ngực hắn ta.
"Các ngươi là người của Diệu Hoa Lâu đúng không? Ông chủ của các ngươi ở đâu?"
Người nằm dưới đất bối rối, bây giờ đám người ngoại lai này không phải nên lập tức bỏ chạy trước khi chủ nhân biết chuyện ư?
Lúc này sao còn dám hỏi thẳng nơi ở của chủ nhân? Chẳng lẽ tính chủ động tìm tới cửa à?
Khác nào chui đầu vào chỗ chết? Nhưng hay lắm, hắn ta sẽ nhờ chủ nhân báo thù hộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận