Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 928: Tên Thật Của A Ly (2)

Chương 928: Tên Thật Của A Ly (2)Chương 928: Tên Thật Của A Ly (2)
"Tại sao nàng ấy lại bằng mặt không bằng lòng với bà? Còn không phải vì cái người tổ mẫu như bà quản quá nhiều hay sao?"
"Lời như vậy sau này đừng nói lại nữa, chuyện tình cảm giữa đôi tiểu phu thê chúng nó bà cũng đừng can thiệp thêm nữa."
Lý đại nhân dường như nhớ ra điều gì đó, ông ta lại nói thêm: "Bà đã ngần này tuổi rồi, đã đến lúc tận hưởng cuộc sống hạnh phúc rồi. Chuyện điều hành xử lý công chuyện nội trạch này ấy à, giao cho cháu dâu làm đi."
Lý phu nhân dựng ngược mày: "Làm sao làm thế được? Hiện giờ ta đang nắm quyền hành trong nhà nàng ấy còn không nghe ta. Nếu như để nàng ấy lên nắm quyền vậy đuôi của nàng ấy chẳng phải sẽ vểnh lên tận trời hay sao?"
Lý đại nhân cười nói: "Ta cũng già rồi, sợ rằng hai năm nữa cũng sẽ phải nghỉ hưu thôi. Đến lúc đó ta muốn đi chu du khắp chốn non sông Nam Nguyệt ta."
"Tây Chiêu, còn có Vô Ngân quốc ta đều muốn đi xem thử, bà cứ ở nhà quản việc nhà đi."
Lý phu nhân suy nghĩ một lát rồi nói: "Ông thật sự sẽ mang ta theo cùng sao?”
Lý đại nhân đáp: "Đó là điều đương nhiên, bà là phu nhân của ta, ta không mang bà đi thì mang ai đi chứ?”
"Cháu dâu của chúng ta ấy à, là một đứa trẻ ngoan. Bà thử đổi cách khác để ở chung cùng nàng, có lẽ mọi chuyện sẽ khác."
Lý phu nhân nhẹ nhàng day day huyệt thái dương hoa râm của bà ấy, rồi nói: 'Lão gia nói phải, ta cũng không muốn mệt mỏi như vậy..."
"Quên đi... con cháu tự có phúc của nói"
Sau khi Trương ngự sử về đến nhà, Trương phu nhân cũng hưng phấn dị thường: "Bệ hạ hạ lệnh không cho nạp thiếp nữa có phải hay không?”
Trương ngự sử thờ ơ gật đầu: "Đúng, có điều việc này không có quan hệ gì với nhà chúng ta. Hậu trạch này của ta ngoại trừ phu nhân cũng không có người nào khác."
Hai mắt Trương phu nhân ngời sáng, trong lòng tràn đầy sự kính nể đối với Cố An Nhiên.
"Việc này không giống nhau, nếu như bệ hạ không ban lệnh này thì ta vẫn luôn phải lo lắng cho tương lai của Ngưng Nhi."
"Nàng là người trong mắt không chứa nổi một hạt cát, nam nhân khắp chốn thiên hạ này không phải ai cũng giống như ông."
"Hiện giờ bệ hạ đã ban lệnh, ta ngược lại an tâm hơn nhiều."
Trương ngự sử khẽ mỉm cười, trêu ghẹo nói: "Nhưng mà nhi tử bảo bối của ba không được nạp thiếp nữa, bà không lo lắng về vấn đề nối dõi tông đường của nó sao?"
Trương phu nhân lúc này lập tức nói: "Không có mấy thứ thiếp thất quyến rũ kia khiêu khích, tình cảm phu thê sẽ tốt đẹp, đến lúc đó còn sợ không có con cháu nối dõi tông đường hay sao?"
Trương ngự sử gật đầu như giã tỏi: "Phu nhân nói chí phải, lần này ta thật sự có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát."
Trương phu nhân cũng không dây dưa thêm, dắt Trương ngự sử đi vào trong phòng, vừa đi vừa hỏi: "Tuổi tác Ngưng nhi mỗi năm một lớn, trong triều có nhiều thanh niên tài tuấn như thế, có người nào phù hợp hay không?”
Nhắc tới chuyện này, Trương ngự sử ngược lại cảm thấy hứng thú.
"Nói ra thì ngược lại có một vài người sinh sau nhưng hào hoa phong nhã, gia cảnh cũng tốt, khá hợp ý ta."
Trương phu nhân cười ranh mãnh: "Chi bằng ta tổ chức cái tiệc hoa xuân hoặc là hội cưỡi ngựa chơi cầu gì đấy, để cho bọn nó làm quen đôi chút?"
Trương ngự sử đồng ý gật đầu: "Điều này đương nhiên có thể, có điều đừng để Ngưng Nhi biết được, con người nàng cố chấp vô cùng."
"Đúng rồi, nhi tử nhà võ tướng hoặc xuất thân nhà võ bà cũng không cần phải mời."
"Ngưng Nhi nhà chúng ta vẫn nên gả cho người đọc sách thì tốt hơn, đừng gả cho người thô bạo."
Trương phu nhân cũng đồng ý với suy nghĩ này của Trương ngự sử, có điều bà ấy lại không cho rằng võ tướng thô bạo."
Mà là cảm thấy võ tướng thường xuyên hành quân đánh giặc bên ngoài, không thể chăm sóc chuyện trong nhà, hơn nữa còn có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
"Ừm, quyết định như vậy đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận