Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 511: Cim Có Nốt Ruôi (2)

Chương 511: Cim Có Nốt Ruôi (2)Chương 511: Cim Có Nốt Ruôi (2)
Nàng ấy lau đi nước mắt, nói: "Mặc dù con không phải là con ruột của hai người, nhưng mấy năm nay con vẫn luôn kính trọng mẫu thân và cha như phụ mẫu ruột của mình."
Đại Cường và Nhị Cường nghe được những lời này của Vương Chi Chi bèn liếc mắt nhìn nhau một cái.
Tâm tư nhỏ bé trong lòng mẫu thân Vương Chi Chi bị con gái của mình vạch trần ngay trước mặt người ngoài, trong lúc nhất thời, bà ta cảm thấy quá xấu hổ bèn giơ tay lên định đánh Vương Chỉ Chỉ.
Lần này Vương Chi Chi không những không nhận lỗi mà còn bướng bỉnh ngẩng đầu lên, bày ra dáng vẻ mặc cho bà ta đánh...
Chỉ là, tay của mẫu thân Vương Chi Chi còn chưa chạm vào mặt nàng ấy thì Đại Cường đã tum chặt lấy tay của mẫu thân nàng ấy.
"Ngươi nói chuyện thì cứ nói chuyện, động thủ làm gì? Nếu vì tiền mà muốn bán con gái mình cho người khác thì không đáng đâu."
Mẫu thân của Vương Chỉ Chi trợn trắng mắt: "Liên quan gì tới ngươi?"
Đại Cường lấy ra một miếng vàng lá nhỏ, nói: "Cái này cho ngươi, ngươi đi giải quyết chuyện trong nhà đi, nhưng tạm thời cô nương này sẽ đi cùng bọn ta, đợi đến lúc nào ngươi xử lý xong những việc này thì nàng ấy sẽ lại về nhà."
Mẫu thân của Vương Chỉ Chi nhìn lá vàng kia mà nuốt một ngụm nước bọt.
Nhưng sau đó bà ta lại nghĩ, nếu như có thể dùng tiền để giải quyết thì cái con Tiểu Đề Tử này không cần phải gả đi nữa, dù sao thì nó cũng có thể làm được rất nhiều việc.
Mẫu thân của Vương Chi Chi đẩy con gái một cái, đẩy nàng ấy đến bên người Đại Cường:
"Vậy thì để nàng đi theo các ngươi trước, nếu như việc này không thành thì ta lại đến đón nàng sau."
Dù sao thì bà ta cũng biết ban ngày hai người này đã ăn sủi cảo ở quầy sủi cảo.
Nơi họ ở cũng cách quán sủi cảo không xa.
Nếu như lá vàng này có thể quyết được chuyện nhập học cho con trai bà ta thì bà ta bán con gái đã được nuôi nấng bao lâu nay cho hai người này cũng là quyết định đúng đắn.
Dù sao thì hai người đó là người có tiền, bà ta cũng không thể nuôi cái thứ của nợ đó nhiều năm như vậy mà còn phải chịu lỗ được.
Nghĩ đến đây, mẫu thân của Vương Chi Chỉ cầm lá vàng rồi rời đi.
Không hề quay đầu lại.
Vương Chỉ Chi hiểu rất rõ ý định của mẫu thân nàng ấy nên đôi tay vô lực buông thõng bên người, vẻ mặt đầy đau thương.
Sau khi Đại Cường và Nhị Cường chờ mẫu thân của nàng ấy rời đi thì tìm một quán bán nước, hai người họ và Vương Chi Chi cùng nhau ngồi trong quán.
Đại Cường chỉ chỉ các loại đồ vật có trong quán bán nước rồi nói: "Muội muội, muội muốn ăn gì thì cứ gọi đi, ca ca mời muội ăn."
Nhị Cường đặt đồ trong tay lên bàn, đứng dậy rồi lại đi ra ngoài.
Hắn ta đi đến chỗ bán kẹo hồ lô, mua rất nhiều xâu hồ lô ngào đường.
Sau khi Nhị Cường quay trở lại quán nước ngọt, hắn ta đưa hết hồ lô ngào đường cho Vương Chỉ Chỉ.
Vương Chi Chi nhìn thấy mấy xâu hồ lô ngào đường này, đôi mắt lại đỏ hoe.
Từ khi đệ đệ có thể ăn hồ lô ngào đường, nàng ấy đã không còn được ăn hồ lô ngào đường nữa.
Vì phụ mẫu luôn kêu nàng ấy là tỷ tỷ, thế nên nàng ấy phải nhường cho đệ đệ.
Chỉ khi nào đệ đệ không muốn ăn thì mới đến lượt nàng ấy ăn.
Nhị Cường cười nói: "Những thứ này đều là của muội hết đấy."
Đại Cường không nghĩ nhiều như Nhị Cường nên trực tiếp ngây ngốc hỏi: "Muội... không phải là con ruột của cha nương muội, thế muội có còn nhớ mình đến từ đâu không?"
Vương Chi Chỉ mờ mịt lắc đầu: "Không biết, khi ấy muội vẫn còn nhỏ, mãi cho đến khi đệ đệ sinh ra thì muội mới biết chuyện muội không phải con ruột của họ."
Nói xong, Vương Chỉ Chỉ lại bắt đầu cười khổ.
Nhị Cường trừng mắt nhìn Đại Cường một cái rồi mới nhẹ giọng hỏi: "Muội muội, trên cằm muội có một vết bớt nhạt màu đúng không?"
Vương Chi Chi sờ sờ cằm mình: "Bớt?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận