Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 861: Trương Ngự Sử Đấm Ngực Dậm Chân (2)

Chương 861: Trương Ngự Sử Đấm Ngực Dậm Chân (2)Chương 861: Trương Ngự Sử Đấm Ngực Dậm Chân (2)
"Ngưng nhị, tay nghề này trong cung chính là không tầm thường thảo nào ta thấy mấy ngày nay khẩu vị ngươi thay đổi không ít hoá ra là ở trong cung ăn những thứ này?”
Trương Ngưng tươi cười nói: "Nương, những món ngươi ăn này đều là bệ hạ tự tay làm."
"Còn có mấy loại điểm tâm cũng chính là bệ hạ tự làm!"
Trương Ngưng buồn bực nói: "Nữ nhân như bệ hạ vậy mà còn có thể nấu cơm sao?"
Nói xong cũng tò mò nếm thử đồ ăn Trương Ngưng mang về, ăn một miếng này rốt cuộc hắn đã không thể nói cũng chỉ là chút đồ ăn, dù sao chênh lệch giữa đồ ăn này với đồ ăn kia vẫn là rất lớn.
"Suốt ngày chính sự không làm, chỉ làm chút công việc nữ nhân gia nên làm."
Trương phu nhân trừng mắt nhìn hắn một cái nói: "Lam sao? Ăn cơm cũng không lấp được cái miệng của ngươi sao? Lại bắt đầu mắc nợ?"
Trương Ngự Sử sợ sẽ bị giận tiếp lại chuyển chủ đề nói: "Ta đây là phụ trách việc giám thị trường công lập.”
"Mới phát hiện hoá ra xây một ngôi trường lại tiêu tốn nhiều như vậy, một trăm sáu mươi lăm vạn lượng kia cho dù tính toán tỉ mỉ chỉ sợ cũng không thể để cho tất cả hài tử Nam Nguyệt đều được lên lớp nghe giảng, thời gian này Nam Nguyệt đúng là nơi nơi đòi tiền."
Trương Ngưng hơi kinh ngạc nói: A?”
Trương phu nhân trừng mắt: "Từ trước đến nay ngươi không phải phản đối mãnh liệt bệ hạ sửa quan chế sao? Phản đối mạnh liệt những hài tử bình thường cạnh tranh cùng với đệ tử thế gia, bây giờ làm sao lại tận tâm với chuyện bọn họ đến trường như vậy?"
Trương Ngự Sử bình tĩnh nói: "Ta cũng muốn mở, Nam Nguyệt nếu muốn tiếp tục cường thịnh vậy thì dân chúng nhất định phải được học tập."
"Khinh khí cầu kia, thuốc nổ, đều là người đọc đủ thứ sách mới làm ra được."
"Nam Nguyệt luôn cường thịnh vậy thì hậu thế của chúng ta cũng sẽ không phải trải qua nỗi khổ đầu đường xó chợ kia."
Trương Ngưng sắp xếp lại lời nói một chút: "Phụ thân, có phú thương muốn quyên góp mười vạn lượng, cầu danh ngạch nhập học của thư viện Trí Nho."
Trương Ngự Sử bỏ bát đũa nói: "Tốt lắm, cùng lắm thì ta đánh cược mặt này lại đi cầu bá bá ngươi."
Trương Ngưng có chút chột dạ cúi đầu nói: "Chỉ là bệ hạ sợ ngài khó xử, cự tuyệt!"
Trương Ngự Sử: "!!I"
Hắn đấm ngực dậm chân nói: "Sao bệ hạ lại sợ ta khó xử không đúng lúc như vậy!"
"Lúc không nên sợ ta khó xử, nàng lại băn khoăn!!!"
Trương ngự sử kích động đến mức ngón tay đều đang đung đưa, nước miếng cũng bắn tung tóe: “Đây là mười vạn lượng!"
"Tiền này có thể xây một trường học rồi, còn có thể giải quyết bao nhiêu vấn đề đi học của mấy đứa trẻ?"
Sau khi kích động xong thì hắn ta đột nhiên an tĩnh lại, giống như lấy lòng mà nhìn Trương Ngưng: "Ngưng nhi, bệ hạ trước giờ vẫn luôn cưng chiều con, chi bằng con đi nói với bệ hạ là ta nguyện ý giúp đứa con trai của phú thương kia giải quyết vấn đề đi học của nó."
Trương Ngưng có chút sờ không trúng: “Cha, lần trước người và bác cũng làm như vậy, đừng khoác lác rồi lại không làm được."
"Đấn lúc đó, mặt mũi của bệ hạ cũng khó coi."
"Chuyện này con không làm được, nếu người muốn dùng chuyện này để kiếm chát gì đó thì ngài tự mình đi nói với bệ hạ.”
Trương ngự sử nặng nề đặt đũa trên chén một cái rồi nói: "Hừ! Tự mình nói thì tự mình nói!" Hom sau, tai phong hoi nghi cac dai than bao cáo những sự vụ do mình xử lý và tốc độ tiến triển.
Cố An Nhiên vừa nghe xong thì gọi tên của Đại T¡ Nông.
"Khương Ti Nông, hôm nay sắp vào vụ cày bừa mùa xuân, bách tín ở Nam Nguyệt có gặp khó khăn gì không? Hạt giống dự trữ có đầy đủ không?”
Khương Ti Nông chắp tay nói: "Be hạ yên tâm, mọi thứ đều đã chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa năm nay mưa thuận gió hòa, trời có Nam Nguyệt."
"Nam Nguyệt chúng ta cày bừa vào mùa xuân, nhất định sẽ thuận lợi, đau khổ qua một năm này thì Nam Nguyệt chúng ta sẽ hoàn toàn tốt lên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận