Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 445: Đập Vỡ Tảng Đá (2)

Chương 445: Đập Vỡ Tảng Đá (2)Chương 445: Đập Vỡ Tảng Đá (2)
Nàng nhét A Ly và A Từ vào trong lòng của hai anh em Đại Cường: "Các ngươi lui đi, hãy tìm một tảng đá lớn và núp phía sau!"
Bây giờ hai người bọn họ đã học được cách làm việc tuân theo mệnh lệnh, không bao giờ hỏi Cố Yên Nhiên vì sao.
Nhóm Đại Cường nhanh chóng xoay người, chạy về phía sau một tảng đá lớn.
Thái giám dẫn đầu ở dưới chân núi đã nhận ra động cơ của bọn họ, nói bằng giọng nói chói tai: "Bắn tên!"
Mũi tên bay tới vách núi giống như mưa dày đặc, Cố Yên Nhiên giơ chiếc rìu đầu phượng hoàng lên, chặn hết tất cả những cung tên này.
Đại Cường và Nhị Cường cũng lấy vũ khí ra chắn cung tên, sau đó nhanh chóng chạy về trốn phía sau tảng đá lớn.
Cố Yên Nhiên lấy vuốt hổ bay ra, đặt cố định ở trên một thân cây, bóng dáng linh hoạt tránh cung tên.
Sau khi chắc chắn nhóm Đại Cường sẽ không bị cung tên làm thương thì trong tay nàng đột nhiên xuất hiện một cây hắn trong tay đột nhiên xuất hiện một cây chùy đồng lớn đặc ruột.
Cây này nặng hơn nhiều so với cây của Nhị Cường. Nàng nương theo vuốt hổ bay, phóng tới phần nhô ra của vách núi và đập một cái thật mạnh.
"Đùng!" một tiếng, chùy đồng đập xuống vách đá, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Mà dường như vách đá không được chắc chắn lắm, nên không chịu nổi một đòn của Cố Yên Nhiên, lập tức bị cắt ngang.
Có rất nhiều thái giám dưới chân núi không tránh kịp, lập tức bị đè nát thịt.
Nhưng mà có người may mắn không bị đè thì vẫn tiếp tục bắn tên về phía Cố Yên Nhiên.
Cố Yên Nhiên nắm lấy một tảng đá rồi đẩy xuống dưới chân núi.
Chỉ trong chốc lát, phía dưới vách núi không còn tiếng động.
Nàng liếc mắt nhìn xuống dưới vách núi, nhìn thấy máu tươi và các phần còn lại của chân tay đã bị cụt đầy đất nên lập tức buồn nôn.
Sau khi chắc chắn không có cá lọt lưới thì nàng phất tay với nhóm Đại Cường, ra hiệu cho bọn họ di ra, tiếp tục đi về phía đông và rời khỏi nơi này trước.
Nhưng mà bọn họ vừa mới rời đi thì vết máu mới kia lập tức biến thành màu đen sam, giống như chảy ra từ xác chết đang thối rữa.
Cũng không biết có chuyện gì xảy ra với phần còn lại của tay chân bị cụt, dân dân chỉ còn lại xướng trắng.
Khi tới nơi an toàn rồi, Cố Yên Nhiên liếc mắt nhìn Đào Ất một cách lạnh lùng.
"Vừa nãy ngươi cố tình ho."
Nàng dùng câu khẳng định chứ không phải là câu nghi vấn.
Đào Ất nhớ lại vừa nấy Cố Yên Nhiên đã giết nhiều đồng loại của hắn ta như vậy nên cảm xúc hơi mất khống chế.
Đã không còn che giấu được hận ý trong mắt, nhưng ngoài miệng vẫn nói như cũ: "Do ta bị cảm lạnh."
Cố Yên Nhiên giơ rìu đầu phượng hoàng lên, chém về phía Đào Ất: "Ngươi xuống nói dối với diêm vương đi."
Nàng ghét nhất là phản đồ.
Ai ngờ Đào Ất đột nhiên phát điên, giãy giụa thoát khỏi gông xisng, sau đó nhanh chóng lui về sau, tránh thoát một đòn của Cố Yên Nhiên.
Hắn ta nhìn Đào Vọng Đường với vẻ đáng thương, châm ngòi ly gián nói: "Lão gia, giết chó còn phải nhìn mặt chủ nhân mài!”
Đào Vọng Đường biết mức độ nghiêm trọng của sự tình, tuy rằng bình thường hắn không hà khắc với hạ nhân, nhưng cũng sẽ không nghe Đào Ất khiêu khích.
Hắn biết giờ phút này Đào Ất rất nguy hiểm, cho nên một tay đẩy ra Đào At hung ton nói: "Tiểu tử này ngươi cũng đừng nói nhảm nữa, vừa rồi ngươi cố ý báo tin cho những thái giám kia, là đang muốn giết tai"
"Do ngươi bất nhân bất nghĩa, An Nhiên cô nương muốn giết ngươi cũng là chuyện rất bình thường."
Đào Ất biết, nếu Đào Vọng Đường không giúp hắn, vậy hắn nhất định sẽ chết.
Tuy nhiên, hắn biết rất rõ thực lực của Cố An Nhiên, sau khi liếc mắt nhìn bốn phía, hắn liần ra sức chạy về phía dòng suối.
Hắn định sẽ nhảy xuống và bơi đi chỗ khác.
Nhưng mới chạy chưa được mấy bước, rìu của Cố An Nhiên đã chém vào đầu Đào Ất.
Trong mắt hắn tràn đây vẻ không cam lòng và oán hận, hắn mở to hai mắt nhìn Cố An Nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận