Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 387: Xuat Phat DiVien Chau (1)

Chuong 387: Xuat Phat DiVien Chau (1)Chuong 387: Xuat Phat DiVien Chau (1)
Mat Nương cảm kích nhìn Cố An Nhiên một cái, đưa cho nàng một cái túi vải màu lam.
"An Nhiên cô nương, trong túi có thuốc cầm máu, cũng có thuốc trị thương, còn có thuốc khắc chế chướng khí, cô mang theo đi, ta cũng yên tâm một chút."
"Đa tạ!" Cố An Nhiên cười nhận lấy túi vải trên tay Mạt Nương.
Mấy người cùng nhau ra khỏi sơn cốc, đến chỗ ở của Đào Vọng Đường.
Đào Vọng Đường đã sớm sốt ruột muốn chết đi lòng vòng trong tiểu viện.
Thấy Cố An Nhiên đi tới, hắn vội vàng nhận lấy bao quần áo trong tay thê tử, vẫy tay với tùy tùng phía sau.
"Đuổi theo, đi thôi!"
Trong lúc nói chuyện, tùy tùng đều theo sát phía sau Đào Vọng Đường, đi đến trước mặt Cố An Nhiên.
"An Nhiên cô nương, Ân Tuần tướng quân đâu? Sao chỉ có mấy người các ngươi tới đây?"
Đào Vọng Đường rất nghi ngờ, dù sao cũng là một trăm hai trăm lượng vàng, chỉ có mấy người thế này cũng không thể vận chuyển nó tới đây. Cố An Nhiên vốn định tìm Đào Vọng Đường trước, sau đó mới đi tìm Ân Tuần.
Nhưng Cố Thẩm Diệp lại lấy ra một chiếc nhẫn: "Không cần quá nhiều người, chiếc nhẫn này có thể chứa đủi"
Nói xong, đeo nhẫn lên cho Cố An Nhiên.
Chiếc nhẫn này đương nhiên không phải là nhẫn không gian thật, chẳng qua là lý do hợp lý Cố Thẩm Diệp tìm cho Cố An Nhiên thôi.
"Đây là nhẫn không gian sao?" Đào Vọng Đường cùng tuỳ tùng của hắn hoang mang hỏi.
Đại Cường và Nhị Cường cũng hơi hiểu một ít, dù sao trước kia An Nhiên cô nương cũng có một cái, chẳng qua nó không chứa được quá nhiều đồ vật.
Cố Thẩm Diệp tập trung nhìn chậu hoa trong viện Đào Vọng Đường, chậu hoa kia bỗng dưng biến mất.
Đương nhiên, chậu hoa đó đã vào không gian của Cố Thẩm Diệp.
Mọi người vẫn là lần đầu tiên nghiêm túc nhìn thấy công hiệu của nhẫn không gian, tất cả đều Sợ ngây người.
Sau khi cho mọi người xem xong, Cố Thẩm Diệp lại trả chậu hoa kia trở lại.
Đào Vọng Đường cảm thấy hắn đã ôm được một cái đùi lớn rồi (*), sau này cũng nhất định phải ôm thật chặt.
(*) "om đùi" là tiếng lóng trong khẩu ngữ tiếng Trung hiện đại dùng để chỉ việc dựa vào người có ưu thế (có tiền, có quyền) để hưởng lợi.
Gia sản của hắn nếu được đặt ở trong nhẫn không gian để vận chuyển trở về, thần không biết quỷ không hay, không phải so với để cho người áp tải trở vê an toàn hơn nhiều sao? Đến lúc đó trên đường cũng không cần lo lắng đề phòng nữa.
Nụ cười trên mặt hắn càng lúc càng sáng lạn, mặt mày nhăn như một đóa hoa cúc.
"An Nhiên cô nương, nhẫn không gian này có thể chứa bao nhiêu thứ vậy?" Hắn hỏi.
Cố An Nhiên lạnh nhạt cười: "Để chứa gia sản của ngươi thì không thành vấn đề."
Dạ Tu Mặc nhìn chiếc nhẫn, cười như không cười bổ sung một câu: "Thật sự là thứ tốt, chỉ là đáng tiếc."
"Chiếc nhẫn này chỉ có thể cho người của Cố gia các nàng dùng."
Cố Thẩm Diệp nhướng mày, hắn ta cảm thấy tiểu tử họ Dạ này rất thông minh.
Nói như vậy, những người này đang có tham vọng lợi dụng Nhiên Nhiên với mục đích cá nhân tự nhiên sẽ không dây dưa với chiếc nhẫn bọn họ không thể sử dụng.
Thế nhưng, những người ở sơn cốc này căn bản cũng không có ý định muốn cướp chiếc nhẫn.
Dù sao, Cố An Nhiên, Cố Thẩm Diệp và Dạ Tu Mặc rốt cuộc mạnh bao nhiêu, mọi người đều biết.
Ngại sống quá lâu mới dám động đến bọn họ.
Cố Thẩm Diệp nói: "Muội muội, nếu không còn ai khác thì chúng ta xuất phát thôi chứ?"
Cố An Nhiên áy náy lắc đầu: "Ca ca, trấn Kính Hồ này vẫn còn cần ca bảo vệ!"
"Ta hi vọng khi ta trở về, trấn Kính Hồ đã biến thành thành Kính Hồ, ta thật sự sợ nếu cả hai chúng ta đều đi thì sẽ không ai quản lý trấn nữa."
Cố Thẩm Diệp lúc này lập tức trở nên không vui: "Ta mới tìm được muội chưa đầy một tháng, muội lại định bỏ rơi ta sao?”
"Hơn nữa bên ngoài không phải loạn như vậy sao? Có nguy hiểm thì làm sao bây giờ?" Cố Thẩm Diệp lo lắng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận