Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 372: Là Bởi Vì Ta Ngốc Sao? @ _

Chương 372: Là Bởi Vì Ta Ngốc Sao? @ _Chương 372: Là Bởi Vì Ta Ngốc Sao? @ _
Nói xong, Đại Cường còn miễn cưỡng nở nụ cười: "Ha ha ha, nàng đi làm việc đi, ta về nhà đây."
Sau đó không đợi Mạt Nương nói gì, Đại Cường trở về nhà mình rồi đi thẳng vào trong phòng.
Nhị Cường thở dài một hơi rồi đi đến phòng của Đại Cường: "Ca ca, ca không sao chứ? Ta vào đấy.
"Vào đi." Giọng nói của Đại Cường có chút rau 所 hắn luống cuống tay chân lau nước mắt cho mình rồi ngồi dậy trên giường.
Nhị Cường đi vào phòng rồi tùy ý tìm một cái ghế trong phòng để ngồi: "Ca ca, Mat Nương đã từng thành hôn."
Đại Cường cho rằng Nhị Cường đang ghét bỏ Mạt Nương, nên không chờ hắn ta nói hết lời đã tức giận nói: "Lão nhị, đệ đang muốn nói cái gì?"
"Cứ cho là nàng ấy đã từng gả cho người ta, nhưng ta cũng không có chê nàng ấy!"
Nhị Cường xua tay và: "Đương nhiên ta biết ca rất yêu thích nàng ấy, nhưng một quả phụ muốn tái giá cần phải có dũng khí rất lớn."
"Bởi vì sẽ có rất nhiều lời đàm tiếu, và có rất nhiều người không thể gánh chịu áp lực này."
"Ca nhìn trong thôn của chúng ta trước đây xem, cha của chúng ta đã chết nhiều năm như vậy mà vẫn chưa từng tái giá với ai sao?"
Đại Cường xem thường nói: "Đó là do tình cảm giữa mẹ và cha rất sâu đậm."
Nhị Cường lại hỏi: "Ở đầu thôn đông có hai quả phụ cùng một nhà đấy? Hai người đó có cuộc sống rất khó khăn và cũng không có lập gia đình."
"Huống hồ, ca và Mạt Nương đều không nói sau này hai người sẽ ở bên nhau, mà ca lại nói thẳng là muốn nàng ấy làm vợ của mình thôi, ai có thể quyết định được chứ?"
Đại Cường chống cằm đăm chiêu rồi tùy tiện nói: “Đệ cũng không đi tìm vợ à?”
"Đệ cũng chưa từng cặp kè với cô nương nào, ta chỉ nghe đệ nói linh tinh!" Hắn ta liếc mặt nhìn Nhị Cường.
Nhị Cường: ? Cô nương An Nhiên đã từng cặp kè với ai chưa?
Hình như Đại Cường nghĩ ra gì đó, hắn ta bật dậy khỏi giường giống như con cá chép, sau đó hắn ta khoác lên mình một cái áo dày rồi đi ra ngoài.
Sau khi đi ra ngoài, hắn ta đi thẳng đến nhà Cố An Nhiên.
Lúc hắn ta đi đến tiểu viện thì thấy Dạ Tu Mặc và Cố Thẩm Diệp đang đánh cờ, Cố An Nhiên ở bên cạnh quan sát.
"Cô nương An Nhiên..." Giọng nói của Đại Cường đầy oan ức, thậm chí còn mang theo vài tiếng khóc nức nở.
Cố An Nhiên kinh ngạc nhìn về phía cửa và hói: "Đại Cường? Sao ngươi lại đến đây nữa rồi? Có chuyện gì sao?”
Đại Cường đẩy cửa bước vào, hắn ta bĩu môi và nói: "Ta làm theo cách của ngươi mà Mat Nương từ chối ta rồi."
Cố An Nhiên không tin: "Ha? Không thể nào đúng không?"
Cố Thẩm Diệp cố nén cười, hắn ta thầm nghĩ, để cho hai người một người dám dạy một người dám nghe làm việc như vậy, thất bại roi chứ gì?
Dạ Tu Mặc cũng không có ý định chơi cờ nữa, hắn ta phải nghe ngóng cẩn thận để biết được vấn đề cuối cùng nằm ở đâu.
"Ngươi nói với Mạt Nương như thế nào?" Cố An Nhiên kéo ống tay của của Đại Cường, để cho hắn ta ngồi xuống ghế dựa. Nàng cố gắng làm rõ xem vấn đề nằm ở đâu, bởi vì nàng cảm thấy Mạt Nương không phải người quan tâm người đời như Vậy.
Đại Cường nói: "Ta về nhà mang hết số tiền ta tích góp được đến trước mặt Mạt Nương nói rằng †a yêu thích nàng ấy và muốn nàng ấy làm vợ ta. Sau đó nàng ấy lại từ chối ta."
Cố An Nhiên nghi ngờ nói: "Toàn bộ số tiên? Như vậy rất có thành ý! Vậy cuối cùng vấn đê nằm ở đâu đây?"
Dạ Tu Mặc không nghe thấy được gì, chỉ nghe Cố An Nhiên nói được mấy chứ toàn bộ số tiền, rất có thành ý.
Đại Cường lắc đầu và nói: "Ta không có hỏi, ta thấy nàng ấy cũng khó chịu, sợ nàng ấy suy nghĩ nhiều nên ta bỏ đi mất."
Cố Thẩm Diệp nhìn thấy ba đôi uyên ương đang học yêu này thì có lòng tốt nhắc nhở: "Nhiên Nhiên, ở đây không giống với nơi đó của chúng ta, quả phụ tái giá sẽ nhận được rất nhiều lời đàm tiếu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận