Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 140: Tìm Kiếm Con Thuyền a6 -

Chương 140: Tìm Kiếm Con Thuyền a6 -Chương 140: Tìm Kiếm Con Thuyền a6 -
Vậy mà tên đầu trọc trước mắt tựa hồ rất dễ dàng nhổ lên được, điều này chứng tỏ khí lực hắn ta rất lớn.
Hắn ta có thể dễ dàng ném họ đi xa chỉ với một tay.
"Làm sao? Các ngươi muốn gây chuyện?"
Đại Cường híp mắt, sắc mặt khinh thường hỏi.
Nhị Cường lần này vẫn là hết sức ủng hộ đại ca hắn ta, lại dám nói không đúng về An Nhiên cô nương, chê sống quá lâu ư?
Hắn ta nhấc hai cái chùy đồng đập mạnh xuống đất, khiến mặt đất nhất thời rung chuyển.
Nhị Cường lơ đãng ngoáy lỗ tai nói: " Nếu các ngươi ngại sống lâu thì cứ nói thẳng, huynh đệ chúng ta sẽ thành toàn cho các ngươi. Nhưng các ngươi cũng không nên vì chết mà đi mắng người vô tội."
"Như vậy thật không tốt."
Những người mới vừa nói Cố An Nhiên không phải kia, thấy một người đầu trọc và một người có râu quai nón ở trước mắt này đều không phải hạng dễ trêu vào, bị dọa đến mức líu lưỡi.
Bọn họ lắp bắp nói: "Ai... Ai chê mình sống lâu?" Ai muốn tìm đến cái chết... Các ngươi đừng có mà ỷ vào mình biết đánh nhau rồi khi dễ người khác."
Đại Cường trừng mắt liếc nhìn hai người vẫn còn cãi bướng kia một cái, giọng hắn ta tục tằng đá đểu lại: "Đã khi dễ các ngươi rồi à?"
Còn Nhị Cường lại lạnh lùng nói: "Từ giờ trở đi đừng có mà bi ba bi bô nữa, chúng ta còn có thể suy xét đến việc không khi dễ các ngươi."
"Nếu còn không chịu câm miệng, ta sẽ ném các ngươi vào sông Ủng Lan cho cá ăn thịt."
Một số người trong trấn Chương Thụ và mấy lưu dân bỗng chốc im lặng như gà.
Đôi lông mày dài của Cố An Nhiên khẽ nhướng lên, nhìn Đại Cường và Nhị Cường đang đấu tranh anh dũng và còn cả những người trẻ tuổi đã ở trong tư thế chuẩn bị đánh nhau kia, khóe môi khẽ nhếch thành nụ cười nhàn nhạt.
Đại Cường thấy những người đó không dám nhiều lời nữa, tung ta tung tăng chạy đến trước mặt Cố An Nhiên như thể muốn lấy lòng.
"Hì hì, An Nhiên cô nương, ta lợi hại lắm đúng không."
Dáng vẻ này thực sự trông hệt như một chú Husky đang cười ngờ nghệch với chủ vậy.
Ý cười trên mặt Cố An Nhiên càng đậm hơn, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: "Lợi hại." Nhị Cường nhìn thấy hành động của anh trai mình, môi hắn ta mím chặt, khẽ nhắm mắt lại, đập một phát lên trên cái đầu đang kêu ong ong của mình.
Đôi mắt hắn ta hướng lên nhìn trời, sau đó kéo anh trai của hắn ta đi, không để mất mặt ở trước mặt An Nhiên cô nương nữa.
Lý Kim Quang đi đến bên cạnh Cố An Nhiên, hỏi: "An Nhiên nha đầu, vậy chúng ta quay về xem thử một chút, nhìn xem có thể tìm được con thuyền qua sông và người biết chèo thuyền hay không?”
"Không, mọi người tìm một chỗ ẩn nấp ở bờ sông Ủng Lan rồi trốn đi, cố gắng hết sức không để lộ hành tung của mình."
"Ta sẽ quay vê một chuyến cùng với Đại Cường và Nhị Cường, tìm kiếm con thuyên."
Cố An Nhiên nói ra suy nghĩ của mình.
Lý Kim Quang không yên tâm lắm: "Nhưng chỉ có ba người các ngươi, nhỡ đâu gặp phải người Khương thì phải làm sao?"
Dù sao thì đã có một đợt sóng nhỏ người Khương từng đi đến trấn Chương Thụ, vậy nghĩa là ngày đại quân phía sau của người Khương đi đến cũng không còn xa.
Bọn họ đi từ trấn Chương Thụ đến bờ sông Ủng Lan này, mất khoảng nửa ngày.
Hiện giờ cũng không biết là tình huống trong thị trấn kia thế nào.
"Nhưng chỉ cần ba người chúng ta mới tốt, đánh cũng đánh được, muốn chạy cũng chạy trốn được, trái lại quá nhiều người thì không ổn."
"Thân thủ hiện giờ của mấy đứa trẻ tuổi kia đều không tôi, bọn họ đi cùng các ngươi thì ta mới yên tâm được."
Dù sao thì cũng chỉ có một con đường đi từ trấn Chương Thụ đến sông Ủng Lan, cũng không sợ người Khương đi đường khác, đụng độ với nhóm của Lý Kim Quang.
Lý Kim Quang cũng biết rằng đội ngũ mình mang theo có rất nhiều người già, phụ nữ và trẻ em, đôi khi cũng dễ kéo chân sau thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận