Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 337: Lý Thị Mật Báo. (1)

Chương 337: Lý Thị Mật Báo. (1)Chương 337: Lý Thị Mật Báo. (1)
Đào Vọng Đường nhìn một nam một nữ phía sau nói: " Lấy đồ ra."
Hai đứa bé chừng mấy tuổi sờ soạng ngực, lấy ra rất nhiều lá vàng đưa cho Đào Vọng Đường.
Đào Vọng Đường cầm lấy lá vàng kín đáo đưa cho Cố An Nhiên: "Chỗ ta thiếu tương đối nhiều thứ, không thể lấy không của ngươi."
Lá vàng không bị bọn cướp lấy mất, bởi vì bọn chúng không ngờ trên người tiểu hài tử lại có những thứ giá trị như vậy.
Đào Vọng Đường là người truy cầu chất lượng cuộc sống khá cao, nên những thứ hắn ta lựa chọn ở cửa hàng Cố An Nhiên đều có chất lượng cao, còn chọn nhiều đồ dùng mới lạ mà trước nay hắn ta chưa từng thấy. Lúc này hắn ta cảm thấy một vàng kia rất đáng.
Sau khi ổn định gia đình Đào Vọng Đường, Cố An Nhiên trở về trong thung lũng.
Về phía Lý thị bị cơ quan hất văng lăn xuống núi thì rất may mắn đã không chết, cũng không bị thương quá nặng, giờ phút này đang nhe răng trợn mắt đau đớn ở bên đường.
Một nhóm người ăn mặc tương đối chỉnh te nhìn thấy một lão thái thái tóc hoa râm nằm trên đường, trong lòng nhất thời cảm thấy thương cảm. "Lão nhân gia, ngươi làm sao vậy? Người bị thương sao?" Nam tử dẫn đầu hỏi.
Tuổi tác của Lý thị gần bằng tuổi mẫu thân hắn ta, đáng tiếc là mẫu thân hắn ta năm trước sinh bệnh, đã buông tay trần thế. .
Cho nên, khi nhìn thấy Lý thị, hắn ta mới có thể mềm lòng trong thời buổi loạn thế này.
Lý phu nhân tuy là thôn phụ nhưng cũng là người có chút khôn vặt, nhìn thấy bộ dạng nam tử như vậy, bà ấy biết mệnh mình vẫn chưa đi vào chỗ chết.
Bà ấy khóc lóc nói: "Ôi! Lão bà ta thật đáng thương, chỉ mới ngã một cái thôi, thân nhi tử đã sợ ta liên lụy hắn, cứ như vậy đem ta ném ở nơi hoang dã này."
Nam tử nghe vậy, tức giận siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy thì hắn quá bất hiếu."
Trên đường đến thành Mặc An, hắn ta cũng gặp hai lão nhân bị người thân bỏ rơi, hắn ta đưa cả hai đi cùng.
Lý thị bi thương khóc lóc kêu lên: "Ôi, không bằng ta chết đi còn hơn."
Nam tử vội vàng ngăn cản Lý thị: "Lão nhân gia, chúng ta đi chuyến này là đi đến thành Mặc An, bà có bằng lòng đi cùng chúng ta không?"
Lý thị giả vờ lau đi vài giọt nước mắt không hề tồn tại nói: "Hiếm có người tốt bụng nào sẵn lòng nhận ta vào."
Cứ như vậy, Lý thị được nam tử đưa lên xe ngựa của mình, còn để nha hoàn xử lý vết thương trên đùi cho bà ta.
Bởi vì có xe ngựa, không mất bao lâu đã đến thành Mặc An.
Nam tử này hình như có rất nhiều tiền, ở trong quán trọ tốt nhất ở thành Mặc An, Lý cũng có một gian phòng riêng.
Lý thị bước vào phòng, giống như chưa từng nhìn thấy việc đời, sờ chỗ này nhìn chỗ kia.
Sau đó, bà ta ngồi trên ghế trong quán trọ, cầm ấm trà sứ trắng trên bàn, rót cho mình một tách trà lớn rồi ngẩng đầu uống cạn.
Uống xong, bà ta tặc lưỡi nói: "Chậc, trà trong quán trọ này thơm quá, còn thơm hơn trà nát ở nhà thôn trưởng lúc trước."
"Trà nát nhà hắn, lấy ra đãi khách cũng không cảm thấy ngại!"
"Còn bộ ấm trà này bóng loáng quá, đẹp hơn nhiều so với những ấm trà bằng gốm thô ở quê." Sau khi nghịch bộ ấm trà trên bàn một lúc, bà ta nằm xuống cái giường cực lớn trong quán trọ, sờ vào đệm chăn bông mềm mại, nhìn cái giường chạm khắc tuyệt đẹp, lăn lông lốc mấy vòng mới dừng lại.
Trong lòng bà ta càng lúc càng không an phận, nếu nói những tin tức mình biết cho thành chủ thành Mặc An, liệu sau này bà ta có thể sống như thế này mãi được không?
Bây giờ bà ta tạm thời có thể sống như vậy, nhưng chỉ là dựa vào người khác. Như vậy không ổn, sớm muộn gì bà ta cũng sẽ lại phải sống một cuộc sống bấp bênh, đói khổ lạnh lẽo.
Nghĩ đến đây, trong lòng bà ta âm thầm đưa ra quyết định.
Đến tối, bà ta đợi đèn trong phòng nam tử cứu mình tắt, mới mở cửa lẻn ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận