Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 553: Tien Rat Tu Do, Da Không Còn Thuộc Về Nàng Nữa (2) Đào Vọng Đường hiểu rõ gật đầu: "Ô, thì ra là

Chuong 553: Tien Rat Tu Do, Da Không Còn Thuộc Về Nàng Nữa (2) Đào Vọng Đường hiểu rõ gật đầu: "Ô, thì ra làChuong 553: Tien Rat Tu Do, Da Không Còn Thuộc Về Nàng Nữa (2) Đào Vọng Đường hiểu rõ gật đầu: "Ô, thì ra là
như vậy."
Đảm bảo không bị cản trở, dù sao thứ mà thành chủ đại nhân có là tiền và đồ tốt, vốn dĩ hắn còn cho rằng các phụ nữ trong nhà hắn đi quyên góp hết cả nhà hắn rồi! Doạ chết hắn rồi!
Vì sự phát triển của thành Kính Hồ, đi quyên góp không có vấn đề gì, nhưng mà ít nhất cũng phải để lại cho hắn đủ tiền để tiếp tục làm ăn buôn bán kiếm tiền!
Binh sĩ dẫn Cố An Nhiên bọn họ đi theo hướng phủ đệ của Đào Vọng Đường.
Phủ đệ của hắn sớm đã không còn là căn nhà nhỏ như lúc trước nữa rồi, mà là tu sửa thành dáng vẻ của lâm viên nhỏ.
Cả một mảnh đều là viện hai gian hoặc ba gian*, to hơn nữa thì không có, dù sao thành Kính Hồ có hoàn cảnh địa lý đặc thù, không thể nào lãng phí được.
(Trong một ngôi nhà thường chia thành nhiều khu, mà mỗi khu lại có mấy căn phòng nhỏ nữa)
Binh sĩ chỉ vào một viện có ba gian nói: "Thành chủ đại nhân, nơi này là viện của Đào lão bản."
"Nếu như thành chủ không chuyện gì nữa, vậy thì thuộc hạ xin cáo lui trước."
Cố An Nhiên khoát tay với hắn nói: "Ừm, ngươi cứ đi làm việc trước đi."
Sau khi binh sĩ đi, Đào Vọng Đường dẫn theo Cố An Nhiên và một đoàn người bước vào cổng nhà, người trông coi đều là những nô bộc cũ ngày trước, tất nhiên là quen lão gia nhà mình rồi.
"Lão gia, người đã ra ngoài nhiều tháng như thế, cuối cùng cũng trở về, chuyến đi này có thuận lợi không?
Đào Vọng Đường gật đầu: "Thuận lợi, đồ vật cũng đã đem về rồi."
"Các ngươi đi an bài nhà bếp, làm một bàn món ăn ngon ra đây, thành chủ đại nhân cũng đến rồi." Hắn phân phó nói.
Cố An Nhiên khoát tay từ chối: "Không cần đâu, lát nữa ta còn có việc, ngươi tìm một nơi thích hợp, ta đưa đồ của ngươi cho ngươi."
Đúng lúc này, phu nhân của Đào Vọng Đường đi ra, đầu tiên là phúc thân (chào theo kiểu người xưa) với Cố An Nhiên: "Bái kiến thành chủ đại nhân."
Cố An Nhiên đỡ nàng ta dậy: "Chúng ta không cần phải dùng mấy nghi lễ xã giao này, thành Kính Hồ phát triển như như thế, không thể thiếu sự ủng hộ hết mình của ngươi được."
Đào Vọng Đường lại nhìn phu nhân của hắn nói: "Phu nhân à, nhà kho của nhà chúng ta ở chỗ nào vậy?”
Đào phu nhân cười cười: "Hạ nhân đều ở bên ngoài chờ, ta đích thân dẫn lão gia và thành chủ qua đó."
Sau đó, bọn họ bước vào một gian phòng được đóng chặt khép kín hoàn toàn, Cố An Nhiên bỏ mấy vàng bạc châu báu trong rương ra trước, ngay sau đó lại đặt mấy chục rương vàng Đào Vọng Đường cướp được qua một bên.
"Đầu ở đây hết, ngươi đếm thử đi."
Đào Vọng Đường vô cùng tin tưởng nói: "Không cần đếm nữa, ta tin tưởng An Nhiên cô nương!"
"Con nữa, cả đoạn đường này chúng ta vất vả, ngoại trừ lộ phí là bốn rương vàng lúc trước ta đồng ý với ngươi, mười mấy rương vàng ngươi giúp ta cướp lại cũng thuộc về ngươi! Đối với ta mà nói, có thể trút được cơn giận này ra là đã không tồi rồi."
Cố An Nhiên từ chối Đào Vọng Đường: "Không cần đâu, nếu đã nói là bốn rương, thì chính là bốn rương.'
"Ta đi trước đây, không biết ngươi có thể tìm một người biết đường đến phủ thành chủ để dẫn ta qua đó không."
Đào Vọng đường cười nói: "Đó là tất nhiên rồi, ta sẽ sai người đưa ngươi qua đó ngay.
Sau khi Cố An Nhiên rời đi, Đào phu nhân không vui nói: "Thành chủ không cần ngươi cũng thật sự không cho nữa sao? Cả đoạn đường này nàng vì mấy thứ đồ này chịu tội không ít nhỉ? Cướp đồ từ trong tay của Lý Anh nào có phải là chuyện dễ dàng?"
Đào Vọng Đường giải thích nói: "Thành chủ là một người có nghĩa khí, nàng nói không cần thì chính là không cần, những mà không có nghĩa là phó thành chủ sẽ không nhận."
"Đến lúc đó, đợi thành chủ rời khỏi thành Kính Hồ rồi, ta sẽ tặng mấy thứ này cho phó thành chủ."
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
Bạn cần đăng nhập để bình luận