Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 55: Dao Mang Dong (2)

Chuong 55: Dao Mang Dong (2)Chuong 55: Dao Mang Dong (2)
Điềm Nha biu môi, nhìn về phía Đại Bảo, nói: "Ca ca, chúng ta đào nhanh hơn một chút. Nhìn An Nhiên tỷ tỷ kìa, mới một lát mà tỷ ấy đã đào ra được một cây măng đông mập mạp."
Mặc dù Đại Bảo và Điềm Nha là anh em song sinh nhưng Đại Bảo quả thực là một ca ca tốt hiếm có.
Cậu bé véo má nhỏ của Điềm Nha, nói: "Ngoan, muội ngồi xuống đất nghỉ ngơi một lát đi. Ca ca giúp muội tìm măng đông mập mạp được không?”
Điềm Nha cự tuyệt, nghiêng đầu nhỏ sang một bên: "Điềm Nha không đi, Điềm Nha không cần nghỉ ngơi..."
Đại Bảo như một người lớn nhỏ, lúc này trên mặt lộ ra vẻ bất lực: "Nhìn muội kìa, mặt muội đã mệt mỏi đến đỏ bừng lên rồi, lát nữa nếu đổ mồ hôi nhiễm phong hàn, muội sẽ phải uống thứ thuốc đắng đó nữa."
"Den lúc lúc, muội cũng đừng khóc lóc kêu la, đòi ca ca lén uống thuốc thay muội đó."
Điềm Nha nghĩ đến hương vị của món thuốc kia, chỉ cảm thấy sợ hãi, cơ thể không kiềm chế được mà run rẩy.
Cuối cùng, sau khi giãy giụa hồi lâu, cô bé cúi đầu chấp nhận số mệnh nói: "Vậy... được rồi, ca ca, ca di tìm măng đông mập rước đi. Điềm Nha hết nóng hết đổ mồ hôi, sẽ đi giúp đỡ ca."
Cố An Nhiên nghe hai hài tử này nói chuyện, lúc đầu trên môi còn nở nụ cười, cảm thấy người ca ca Đại Bảo này là một kẻ yêu thương muội muội điên cuồng.
Nhưng cười được một lúc thì nàng không cười được nữa, khóe mắt hơi đỏ lên.
Nàng cũng nhớ ca ca, ca ca nàng cũng là một kẻ yêu thương muội muội điên cuồng, sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho nàng.
Nhưng cho đến nay, nàng vẫn chưa tìm ra cách để quay về.
Không gian của nàng hoàn toàn không thể phát ra các hạt năng lượng không gian, có thể là do cấp độ dị năng của nàng không đủ cao.
Nhưng ở nơi này không có Zombie, trong không gian của nàng cũng không có nhiều tinh thể, bởi vì bình thường tinh thể đều do ca ca nàng cất giữ.
Chút tinh thể trong không gian không đủ để hỗ trợ nàng thăng cấp dị năng.
Cố An Nhiên nhất thời lâm vào hoàn cảnh khổ sở, nhưng nàng cũng biết rất rõ, đau khổ cũng vô dụng.
Nàng tin mình có thể tìm ra cách.
Sau khi gạt bỏ hết những suy nghĩ vẩn vơ trong dau, nang chi tap trung tim mang dong, du sao đi về phường nam cũng phải mất rất nhiều thời gian!
Nàng tìm măng đông nhanh hơn nhiều so với đám hài tử nhỏ này, lại thêm có sức mạnh, không bao lâu nàng đã đào được một đống nhỏ.
Nhưng mà hôm nay bọn họ cố ý cõng sọt tre trên lưng, không chất đây sọt tre này, bọn họ sẽ không có ý định quay về.
Cố An Nhiên nhìn sọt tre đã chất được một nửa, lại tăng nhanh động tác tay
Mắt thấy giỏ tre đã từ từ đầy lên
Hài tử cũng đã đào mệt, ôm những sọt măng đông đầy tụ tập quanh Cố An Nhiên.
Điềm Nha vui vẻ chui vào lòng Cố An Nhiên, tự hào giơ năm ngón tay ra: "An Nhiên tỷ tỷ, hôm nay Điềm Nha đào được bốn măng đông mập!"
Cố An Nhiên: Nhưng con số trên tay muội là năm mà Tiểu Disml
Nàng cười, đưa ra bốn ngón tay: "Điềm Nha, đây mới là bốn!"
Điềm Nha gật đầu, rút ngón tay cái lại, uốn cong về phía lòng bàn tay, mỉm cười đôi mắt cong cong.
"Điềm Nha biết rồi, đây mới là bốn."
Cố An Nhiên bị vẻ ngoài đáng yêu của Điêm Nha làm cho mềm nhũn, sờ sờ cái mũi của cô bé, khen ngợi: "Điềm Nha thật là thông minh."
Nàng cõng sọt tre sau lưng, một tay bế Điêm Nha, tay còn lại định bế thêm Đại Bảo.
Đại Bảo lại từ chối, vẻ mặt có chút nghiêm nghị: "An Nhiên tỷ tỷ, đệ lớn rồi, không cần bế đâu."
Cố An Nhiên dẫn đầu một đám đầu củ cải nhỏ hướng về thôn, lúc này đã đến giờ ăn cơm tối.
Khi đi ngang qua ngôi nhà gạch lớn màu xanh, bên trong tối om không có chút ánh sáng.
Trong ngôi nhà đó vẫn không có người ở, bởi vì mọi người đều không thích sự xui xẻo của vết máu trên cửa, tình nguyện sống trong những ngôi nhà nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận