Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 94: Ném Tảng Đá Lớn (2)

Chương 94: Ném Tảng Đá Lớn (2)Chương 94: Ném Tảng Đá Lớn (2)
Mọi người lập tức không có trì hoãn, toàn bộ nghe theo lời Cố An Nhiên nói, đứng sát vào bên cạnh ngọn núi.
Bỗng chốc làm trống một con đường nhưng những tên binh lính giết đến đỏ mắt kia lại không biết đây là có ý gì.
Cũng không đến mức đánh không lại bọn họ, mà mở đường chào đón chứ?
Cố An Nhiên nhìn thấy những lưu dân vô tội cụt tay cụt chân, ánh mắt lạnh run, lần nữa thúc đẩy dị năng đến cực hạn, sau khi đẩy tảng đá lớn đi về phía trước vài chục trượng thì hai tay nhấc tảng đá lớn lên.
Những binh lính kia vốn còn đang tàn sát bách tính thì giờ nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, dừng động tác trên tay lại, hoàn toàn không biết ngày chết của bọn họ sắp tới.
Cố An Nhiên tính toán khoảng cách, hai tay dùng sức nâng tảng đá lên, rồi ném nó bay ra theo đường parabol.
"Râm!"
Tảng đá lớn không thiên vị, vừa vặn đè thật mạnh lên những binh lính kia, bị nghiên xuống dưới đường thành thịt nát.
Chỉ trong nháy mắt, máu đỏ sậm 6 ạt chảy ra từ tảng đá. Những binh lính kia, thậm chí cũng không kịp hô lên một tiếng, đã không còn tiếng động nữa.
Thấy mối đe dọa đã được giải trừ, Cố An Nhiên mất sức ngồi phịch xuống đất...
Năm năm mạt thế, nàng chưa từng dùng dị năng đến mức độ này, đây là lần đầu tiên...
Giờ phút này mọi người đang đứng dựa vào núi đều có cùng một biểu cảm, cằm hơi hạ xuống, lộ vẻ không thể tin được.
Nhưng nhìn thấy Cố An Nhiên ngã phịch xuống dưới đất, Lý Kim Quang và Vương Ngọc Liên chủ động nâng cằm, vội vàng chạy tới bên cạnh nàng.
Hai người một trái một phải, hợp lực nâng Cố An Nhiên dậy, hỏi với giọng ân cần: "Nha đầu An Nhiên, ngươi không sao chứ?”
Vẻ mặt Cố An Nhiên vẫn như thường, giọng nói cũng trở nên lạnh nhạt như trước đó: "Không có sao, ta nghỉ ngơi một lát là ổn thôi."
Đại Bảo và Điềm Nha cũng bước đi trên đôi chân ngắn để lại đó, trên tay Đại Bảo cầm túi nước, trên tay thì Điềm Nha cam một cái trứng gà.
"An Nhiên tỷ tỷ, tỷ uống nước đi."
"An Nhiên tỷ tỷ, ăn trứng sẽ không mệt nữa."
Cố An Nhiên thật sự vừa khát vừa đói bụng, thúc đẩy dị năng đến cực hạn, vốn dĩ rất hao phí thể lực. Sau khi xoa xoa hai cái đầu nhỏ, nàng nhận lấy đồ vật để bổ sung năng lượng.
Nhưng lần này cơ thể nàng hao hụt ghê gớm, những thứ này chỉ là có còn hơn không thôi, vẫn phải tìm thời gian đi vào không gian một chuyến.
Đại Cường và Nhị Cường nhìn thấy hành động ném tảng đá lớn của Cố An Nhiên, mặt đều tê dại...
Huynh đệ bọn họ có sức mạnh rất lớn nhưng cũng chỉ là so với người bình thường, chuyển đồ vật mấy trăm cân thì không quá tốn sức.
Nhưng An Nhiên cô nương này... E là không phải người thường.
Thật ra cũng không thể trách hai huynh đệ Đại Cường và Nhị Cường tự kỷ, sức mạnh của bọn họ không có vượt quá cực hạn của nhân loại, có mạnh đi nữa cũng chỉ bê được mấy trăm cân.
Nhưng cho dù sức mạnh dị năng cường hóa của Cố An Nhiên chỉ là sơ cấp, vẫn có thể di chuyển được chiếc xe hơi nhỏ, hai người vốn dĩ không có cách nào so sánh.
Hai huynh đệ Đại Cường và Nhị Cường cũng đến bên cạnh Cố An Nhiên.
Đại Cường nhìn chằm chằm vào rìu đầu phượng của Cố An Nhiên không hề chớp mắt: "An Nhiên cô nương, rìu của ngươi thật sự là làm bằng gỗ sao?"
Nhị Cường ngước mắt lên trời: Ca ca tốt của ta, rìu làm bằng gỗ có thể chẻ đầu người ta làm đôi sao? Đúng là chỉ có hắn ta thông minh, tối hôm qua đã phát hiện manh mối.
Cố An Nhiên bị vẻ mặt nghiêm túc của Đại Cường chọc cười: "Không phải, lần trước ta chọc ngươi đấy."
Đại Cường gãi đầu, trong ánh mắt mang theo vẻ mong chờ khẩn thiết: "Vậy ta có thể thử rìu của ngươi một lần không?"
"Được, ngươi thử đi." Cố An Nhiên vui vẻ đồng ý.
Nói xong đưa hai lưỡi rìu đầu phượng cho Đại Cường.
Đại Cường đưa hay tay ra nhận lấy rìu đầu phượng, lại cảm thấy trong tay bỗng nặng trĩu.
Cái rìu này lại nặng vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận