Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 864: Có Thai (1)

Chương 864: Có Thai (1)Chương 864: Có Thai (1)
Cố An Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Muốn ăn thanh đạm, không có mùi khói dầu."
Cố Thẩm Diệp nhìn nha hoàn phân phó: "Mau đi làm đi."
Nha hoàn lên tiếng đáp lại rồi đem toàn bộ thức ăn trên bàn xuống.
Người trong nhà bếp thấy tất cả thức ăn đều bị trả trở lại, trong mắt đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Cái này... Là thế nào vậy? Đây là tất cả những món là bệ hạ thích ăn, nàng một đũa cũng không động sao?”
Nha hoàn kia thở dài một cái rồi nói: "Bệ hạ đột nhiên thay đổi khẩu vị, nói là muốn ăn thức ăn thanh đạm không có mùi khói dầu."
Ánh mắt của những người trong nhà bếp lóe lên: "Chẳng lẽ bệ hạ có tin vui sao?"
Nha hoàn lắc đầu nói: "Sao có thế chứ ? Trên dưới trong cung đều biết Nhiếp Chính Vương và bệ hạ không có... Cùng phòng.”
"Cái này... Người trong phòng ăn có chút cứng họng, không dám trì hoãn quá lâu mà nhanh chóng làm thức ăn mới.
Cố Thẩm Diệp nói: "Nhiên Nhiên, ta đi mời Mạt nương tới bắt mạch cho muội."
Mặc dù Cố Thẩm Diệp đã từng là học sinh khoa y nhưng nơi này không có máy móc, rất nhiều thứ hắn ta không thể phán đoán được.
Phương pháp bắt mạch của trung y hắn ta cũng không biết.
Cố An Nhiên khoát tay từ chối: "Không sao, chỉ là dạ dày có vấn đề, chắc là ngày hôm qua muội ăn hải sản với lại uống quá nhiều."
Cố Thẩm Diệp vẫn có chút lo âu mà nhíu lông mày: "Nếu vẫn tiếp tục như vậy thì nhất định phải tìm Mạt nương xem thử một chút."
Cố An Nhiên cười đáp lời: "Muội biết."
Dùng bữa xong Cố Thẩm Diệp vẫn luôn lo âu, đi đứng cũng mất hồn mất vía.
Trong mấy ngày kế tiếp, Cố An Nhiên trở nên vô cùng kén chọn, hơn nữa nôn mửa càng xảy ra thường xuyên hơn.
Nàng say mê ngửi mùi vỏ trứng gà bởi vì ngửi thấy mùi vỏ trứng thì cảm giác muốn nôn sẽ giảm bớt.
Vì để không lãng phí mà toàn bộ bàn ăn của những người khác trong hoàng cung Nam Nguyệt mấy ngày không thiếu trứng gà.
Hai người Trương Ngưng và Tuân Thu Anh vừa nghe mùi trứng gà là muốn ói.
Ngay cả Trương Ngưng cũng cảm giác không được bình thường, thử thăm dò nói: "Be hạ, ngài sợ là có thai rồi?" Cố An Nhiên mở miệng nói: "Không thể nào!".
Nàng và Dạ Tu Mặc lúc trước lập gia đình cũng không phải là không có làm nhưng mà bụng nàng cũng không có chút xíu tin tức nào.
Cố An Nhiên vẫn cảm thấy không phải mình là người có bệnh mà là Dạ Tu Mặc có bệnh.
Nàng còn nghĩ chờ khi Nam Nguyệt Quốc ổn định một chút thì tìm Mạt nương kiểm tra một chút.
Dù sao bây giờ cũng không phải thời điểm sinh con tốt nhất.
Trương Ngưng há hốc miệng, đang muốn mở miệng khuyên thì thấy Cố Thẩm Diệp từ ngoài đi vào.
"Nhiên Nhiên, ta gọi Mạt nương tới để nàng ấy kiểm tra cho muội một chút, xem xem là khó chịu chỗ nào."
Khi đang nói chuyện thì Mạt nương đã đi ra từ sau lưng Cố Thẩm Diệp, giọng ôn nhu nói: "An Nhiên, ta vội tới bắt mạch cho ngươi."
Cố An Nhiên thấy đều đã tới rồi thì cũng không có cách nào, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.
Mạt nương đứng yên ở bên cạnh Cố An Nhiên để nàng đưa tay cho Mạt nương, nhân tiện hỏi: "Du nương gần đây thế nào rồi?"
Cố An nhiên để cho Du nương giả làm đệ nhất nữ quan Nam Nguyệt nửa năm nay cho nên nàng ay khong toi hoang cung cua Nam Nguyet da may ngày.
Nói tới Du nương, đuôi mắt Mạt nương mang nụ cười: "Nàng đang mang bầu, còn là song thai."
Anh mắt Cố An Nhiên sáng lên: "Đây là chuyện tốt, vậy mà không có ai tới nói với ta một tiếng."
Nói xong, nàng nhìn về phía Trương Ngưng phân phó nói: "Đi đến kho chứa chọn mấy món lễ vật để một hồi nữa đưa đến phủ Tướng Quân."
Bất quá, Mạt nương thở dài một cái: "Bất quá, đứa nhỏ trong bụng nàng thật sự quá biết cách dày vò người khác, nàng hiện tại cả ngày lẫn đêm có thể ói, cũng không thể ăn được gì, dáng người cũng gây đi một vòng lớn."
"Ta cho nàng mấy thang thuốc, hai ngày nay mới hơi khá hơn chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận