Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 962: Dẫn Muội Đi Bắt Mặt Trời (1)

Chương 962: Dẫn Muội Đi Bắt Mặt Trời (1)Chương 962: Dẫn Muội Đi Bắt Mặt Trời (1)
Như vậy càng làm cho Quốc Chủ Vô Ngân Quốc càng thêm không hiểu rõ, rốt quốc trong lòng Cố Thẩm Diệp đang nghĩ gì.
Bởi vì, biểu hiện của hắn quá đỗi lạnh lùng và ... không quan tâm...
Về đến trong cung Công chúa Hoa Duyệt, Quốc Chủ Vô Ngân Quốc tỏ ra vô cùng thất bại: " Duyệt Nhi à, Phụ Vương đã tận lực rồi, không dò ra nổi."
Công chúa Hoa Duyệt cười cười nói: "Phụ Vương, không sao đâu, ta lại đối tốt với mỹ nhân ca ca hơn nữa, huynh ấy sẽ thích ta thôi."
Quốc Chủ Vô Ngân Quốc yêu thương xoa xoa đầu Công chúa Hoa Diệp: "Đứa nhỏ ngốc..."
Ngày hôm sau, vẫn là một ngày đẹp trời, trong Phương Viên trăm hoa đua nở, tâm trạng của Cố Thẩm Diệp cũng tốt lên không ít.
Cùng lúc đố, trong Quốc Đô còn lan truyền một tin tức, nói là bốn vị đảo chủ hôm qua tới gặp Bệ Hạ cầu thân, ngày hôm nay tất cả đều không dậy nổi khỏi giường.
Còn nguyên nhân, nghe nói là đều gặp chuyện ngoài ý muốn, có người thì ngã gãy răng, có người thì ngã gấy chân, lại có người ngã gãy tay. Nghe nói, vị Tử Phương đảo chủ ma Be Hạ vừa ý nhất là thảm nhất, ngã gãy cả tay lẫn chân.
Lý do khiến bọn họ gặp tai nạn là càng kỳ quái hơn, thời tiết đẹp như thế này, mà xe ngựa của bọn họ vậy mà lại như đi trên mặt băng trơn mà trượt ngã.
Tin tức như vậy, đương nhiên cũng truyền đến tai Quốc Chủ Vô Ngân Quốc.
Khuôn mặt ưu sầu của ông, cuối cùng cũng nở ra một nụ cười.
Ông vỗ vỗ vai Hoa Duyệt nói: "Duyệt Nhi, con ngoan nhé, Phụ Vương đi gặp mỹ nhân ca ca của con đây."
Công chúa Hoa Duyệt đang lật xem tấu chương nói: "Người đi tìm mỹ nhân ca ca làm gì chứ? Không phải người nên phái người đi hỏi thăm mấy vị đảo chủ kia sao?"
Quốc Chủ Vô Ngân Quốc thần thần bí bí nói: "Duyệt Nhi, ta đoán sau này con sẽ hạnh phúc đó, chắc chắn sẽ được ga cho người mà con thích."
Nói xong, ông liền không chờ được nữa đi tới cung điện mà Cố Thẩm Diệp đang ở.
Cố Thẩm Diệp đang đọc sách, thấy Quốc Chủ Vô Ngân Quốc tới, hắn gấp sách lại.
"Không biết Quốc Chủ tới có chuyện gì?" Hắn hỏi.
Vẻ mặt Quốc Chủ Vô Ngân Quốc không nhìn ra hy nộ: "Chuyện bốn vị đảo chủ kia bị thương, là do Nhiếp Chính Vương ra tay sao?"
Cố Thẩm Diệp không hề có ý muốn che dấu: "Phải, vì bọn chúng ham muốn người không nên ham muốn."
"Quốc Chủ muốn trút giận thay cho bọn họ sao?" Hắn hỏi.
Quốc Chủ Vô Ngân Quốc sợ Cố Thẩm Diệp hiểu lầm, vội xua tay nói: " Đương nhiên không phải, ta muốn nói, nếu như ngươi đã có ý với Duyệt Nhi, khi nào mới có thể cưới nó? Dù sao tuổi ta cũng lớn rồi, sức khoẻ cũng không coi như là rất tốt."
"Trước kia ta vẫn không nói, là vì Tiểu Duyệt Nhi còn nhỏ..."
" Nhưng nếu Quốc Chủ đã gấp như vậy, vậy chuyện này ta sẽ xem xét." Cố Thẩm Diệp trầm giọng nói
Quốc Chủ Vô Ngân Quốc lẩm bẩm: " Đây nào phải là ta gấp, còn không phải do Duyệt Nhi nó muốn biết sao."
Tuy nói rất nhỏ, nhưng là người có dị năng, Cố Thẩm Diệp lại nghe được rất rõ ràng.
Hắn cười nhẹ nói: " Vậy thì nhờ Quốc Chủ nói Tiểu Duyệt Nhi yên tâm, ta nhất định sẽ cho muội ấy một câu trả lời."
Quốc Chủ Vô Ngân Quốc lúc này mới vô cùng thoả mãn gật gật đầu, dẫn theo thị vệ của mình roi di.
Sau khi Quốc Chủ rời đi, Cố Thẩm Diệp mới lấy từ trong bọc hành lý của mình ra một bộ trang sức từ đá ngọc bích xanh nhạt gia truyên của Cố gia.
Cố gia có tổng cộng ba bộ trang sức gia truyền, một bộ là kim cương, truyền cho Cố An Nhiên, một bộ là hồng ngọc, tặng cho Cố Thư Yểu lúc con bé được đầy tháng.
Cuối cùng dư lại một bộ ngọc bích, Cố Thẩm Diệp vẫn luôn cảm thấy tương xứng nhất với Công chúa Hoa Duyệt.
Đặt trang sức vào lòng bàn tay xong, hắn hơi nhắm mắt, dường như đang nghĩ chuyện gì.
Sau khi có kế hoạch rồi, hắn liên phân phó tuỳ tùng của mình trong cung, đi đặt mua các loại đồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận