Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 423: Lúc Nào Cũng Cuồng Vọng Vậy Ư? (2)

Chương 423: Lúc Nào Cũng Cuồng Vọng Vậy Ư? (2)Chương 423: Lúc Nào Cũng Cuồng Vọng Vậy Ư? (2)
Hắn ta chưa từng nhìn thấy con sói nào lớn như vậy, nhưng vì thể diện nên vẫn cố nhịn.
"Là ta." Hắn ta bước ra từ trong đám người, còn ra vẻ phong lưu phóng khoáng mà phẩy quạt.
"Ồ" Cố An Nhiên bình tĩnh đáp lời, thờ ơ xoa đầu Ngân Dạ.
Ông chủ Diệu Hoa Lâu bị thái độ không mặn không nhạt của nàng chọc giận.
"Nhìn dáng vẻ này của cô nương, có vẻ cô nương cực kỳ tự tin vào thực lực của mình?”
"Nhưng, cô nương phải biết núi cao còn còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn."
Vừa dứt lời liền quay sang nói với năm gã áo đen sau lưng mình: "Lên, đừng để kẻ nào sống!"
Xảy ra chuyện hôm nay, hắn ta phải khiến tiểu thái giám xem náo nhiệt kia biết thế nào là lễ độ, nếu không hắn ta luôn cảm giác mình là quả hồng mềm dễ nắn bóp!
"Ngân Dại" Cố An Nhiên quát một tiếng, Ngân Dạ biến thành một cái bóng màu trắng, lao ra nhanh như chớp.
Lúc Đại Cường cầm rìu chuẩn bị xông lên giáp lá cà, hắn ta còn không quên đắc ý nói với Đào Vọng Đường: "Ngươi nhìn cho kỹ!" Nói xong, hai huynh đệ cũng gia nhập chiến cuộc.
Đám người mặc đồ đen trước đây toàn là sát thủ tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, ông chủ Diệu Hoa Lâu tập hợp họ về, đãi ăn ngon uống ngon là để hy vọng lúc mình gặp phiền toái, những người này có thể ra khống chế tình hình.
Nhưng hiện tại hắn ta bị sốc nặng.
Vì đám người này trông có vẻ không khống chế nổi tình hình, thoắt cái trên lưng mỗi người đều xuất hiện một dấu móng vuốt sói sâu đến độ rõ xương, sức lực của nam nhân đầu trọc và gã râu quai nón kia cũng không giống người bình thường.
Thế cục nghiên áp mà ông chủ Diệu Hoa Lâu tưởng tượng không xuất hiện.
Ngược lại, người một nhà bị ép không còn đường luil
Bởi vì liên tiếp bại lui, ke áo đen và ông chủ Diệu Hoa Lâu bao gồm cả gia đỉnh trong phủ đều tập trung vào Cố An Nhiên đang đứng khoanh tay nhàm chán theo dõi tình hình.
Nắn quả hồng phải nắn chỗ mềm, không nắn là đồ ngốc!
Người đầu tiên xông tới là kẻ áo đen.
Sát khí nồng nặc trên người gã khiến Cố An Nhiên rất khó chịu. Thế nên nàng thong dong ném ra một cái riu đầu phượng, không nghiêng lệch, bổ thẳng vào đầu gã áo đen kia.
Một nhát bổ này khiến những người khác đều cảnh giác nhìn Cố An Nhiên, lưỡng lự không dám tiến lên.
Nàng cũng không quá thích lạm sát người vô tội: "Ta chỉ tìm ông chủ Diệu Hoa Lâu để dạy cho hắn ta một bài học, những người khác không mạo phạm ta, ta có thể không giết."
Có lẽ do tình hình trong viện quá ác liệt, tiểu thái giám hóng chuyện lặng lẽ chuồn mất...
Đào Vọng Đường thấy tiểu thái giám, lập tức cúi đầu, trong mắt lại cuồn cuộn sóng trào...
Đào Vọng Đường cúi đầu, chờ tiểu thái giám đi rồi mới ngẩng đầu.
Lúc này, tình hình chiến đấu trong viện gần như đã kết thúc, gia đinh của ông chủ Diệu Hoa Lâu kia đều bị đánh ngã sõng xoài trên đất, tánh mạng trông không có gì đáng ngại, nhưng cũng phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian mới được.
Nhưng năm người áo đen kia từ đầu đã có ý định muốn hạ tử thủ với Cố An Nhiên, lúc này đều chết rất thê thảm.
Trên người toàn là dấu móng vuốt của Ngân Dạ. Máu đỏ sẫm ào ạt phun ra từ cổ, nhuộm đỏ mặt đất.
Trong tiền viện hiện chỉ có ông chủ Diệu Hoa Lâu còn đứng vững.
Vẻ ngạo mạn trên mặt hắn ta đã biến mất từ lâu, giờ chỉ còn sự sợ hãi tột độ.
Hai chân run rẩy như cầy sấy, như thể sắp không gượng nổi.
Cố An Nhiên dẫn theo Ngân Dạ tiến lên, hắn ta không nhịn được tè ra quần.
"Trước đây ngươi làm không ít chuyện như vậy đúng không?" Cố An Nhiên mở miệng chất vấn.
Ông chủ Diệu Hoa Lâu tuyệt vọng lắc đầu: "Không không không... Ta không có..."
Sự thật là hắn ta thành công đu bám được người cầm quyền Nghiệp Thành nên hầu như không chuyện ác nào không làm!
Loại chuyện như cường đoạt dân nữ tháng nào hắn ta cũng phải trình diễn một lần, không chỉ để mình hưởng dụng mà còn chia sẻ với cha nuôi đại tổng quản của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận