Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 512: Chuyện Năm Đó Xin Cảm Ơn Ngài (1)

Chương 512: Chuyện Năm Đó Xin Cảm Ơn Ngài (1)Chương 512: Chuyện Năm Đó Xin Cảm Ơn Ngài (1)
Sau đó nàng ấy đã lắc đầu ngay lập tức: "Đây không không phải bớt, trước kia cằm muội có một nốt ruồi, về sau ngã nên không còn nốt ruồi nữa, chỉ để lại sẹo thôi."
Đại Cường vừa nghe Vương Chỉ Chi nói vậy thì ngay lập tức trở nên kích động.
"Muội muội, muội vừa nói là trước kia cằm của muội có một nốt ruôi đúng không?”
Vương Chi Chi không biết vì sao Đại Cường lại đột nhiên kích động như vậy, nàng ấy bèn nghiêng đầu hỏi: "Đúng vậy! Sao thế ạ?"
Sau khi nghe Vương Chỉ Chi nói xong, đôi mắt luôn luôn bình tĩnh của Nhị Cường cũng sáng rực lên.
Giờ phút này, huynh đệ hai người bọn họ không còn giữ bí mật nữa mà nói thẳng: "Hai huynh đệ chúng ta từng có một muội muội, bị người ta bắt mang đi bán, dung mạo muội ấy khá giống muội, hơn nữa trên cằm muội ấy cũng có một nốt ruồi."
Vương Chỉ Chi im lặng một lúc: "Nhưng cha nương muội nói là bọn họ nhận nuôi muội từ người quen của họ, có khi nào hai người nghĩ sai rồi không?"
Nhưng trong lòng Vương Chi Chi lại có một loại cảm giác thân thiết theo bản năng đối với Đại Cường và Nhị Cường, như thể nàng ấy đã quen biết hai người bọn họ lâu rồi vậy.
Vì vậy, Vương Chi Chi nhìn chằm chằm khuôn mặt của đôi huynh đệ một lúc lâu.
Khi mắt nàng ấy nhìn về phía Nhị Cường còn có chút bối rối, nhưng khi nhìn sang Đại Cường thì ánh mắt của Vương Chi Chỉ lại dừng trên cái đầu bị hói mất một nửa của hắn ta.
Một dòng ký ức xa xăm và mơ hồ ập tới, nhưng nàng ấy lại không thấy rõ lắm.
Đại Cường thấy vẻ mặt mù mờ của Vương Chi Chi bèn vội vàng xua tay, nói: "Nghĩ không ra thì thôi, bây giờ trời cũng đã muộn rồi, chúng ta về khách điếm trước đi, chuyện này để về sau lại nói."
Vương Chi Chi ngoan ngoãn gật gật đầu: "Vâng a.
Đồng thời, trong lòng nàng ấy cũng đã ra quyết định, nếu như cha nương nàng ấy nhất quyết muốn nàng ấy phải gả cho tên ngốc kia thì nàng ấy sẽ đi theo hai người...
Nếu như bọn họ đồng ý thì thà là Vương Chỉ Chi nàng đi làm nha hoàn còn hơn là gả cho tên ngốc đó.
Ba người cùng nhau đi về hướng khách điếm, chưa đi được bao xa thì có một người với mái đầu hoa râm nhìn chằm chằm vào Vương Chi Chị, Đại Cường và Nhị Cường.
Bà ta lẩm bẩm trong miệng: "Nhìn qua thấy cũng giống đó, chẳng lẽ người thân của nha đầu Vương Chi Chi đó đã tìm được nàng ấy rồi?"
Sau đó bà ta vui mừng cười cười, thầm nói tìm được cũng tốt, từ sau khi đôi vợ chồng xấu xa Vương gia kia có đứa con ruột của mình thì họ vẫn luôn tìm mọi cách để tra tấn nha đầu Vương Chi Chỉ này.
Dường như Vương Chi Chi cũng cảm nhận được có một tầm mắt đang nhìn chằm chằm vào họ nên nàng ấy đưa mắt nhìn một lượt xung quanh, cuối cùng cũng phát hiện Lý bà bà ở trong góc.
Lý bà bà này chính là người đã nhét bánh ngô cho Vương Chi Chi ăn khi nàng ấy bị cha nương phạt không cho ăn cơm tối.
Nàng ấy dẫn Đại Cường và Nhị Cường đi về phía Lý bà bà, cười chào hỏi: 'Lý bà bà, sao trễ thế này rồi mà bà vẫn còn ở ngoài đường thế ạ?"
Lý bà bà tươi cười hòa ái: "Già cả rồi, ăn một xíu đồ ăn cũng cần phải đi tiêu thực, không thì sẽ cảm thấy không thoải mái."
Bà ta liếc mắt nhìn Đại Cường và Nhị Cường một cái rồi hỏi với mặt mày hớn hở: "Chi Chỉ à, người thân của ngươi tới tìm ngươi rồi hả?"
Vương Chi Chi nhìn Lý bà bà, nói: 'Lý bà bà, sao bà lại cảm thấy bọn họ là người thân của ta?" Lý bà bà mím môi nói: "Mac dù hai tiểu tử này có dung mạo hơi tục tằng nhưng nhìn kỹ thì có cái mũi giống ngươi, khuôn mặt cũng có nét giống ngươi, thật sự các ngươi giống người một nhà lắm đó."
Đại Cường có chút kích động mà chạy vọt tới trước mặt Lý bà bà: “Đại nương, năm đó nhà ta đúng là đã lạc mất một muội muội, có phải ngươi biết gì đó đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận