Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 292: CO Nguoi Tim Duong Chết (1)

Chuong 292: CO Nguoi Tim Duong Chết (1)Chuong 292: CO Nguoi Tim Duong Chết (1)
Những tảng đá được thu thập từ trong thung lũng cũng được vận chuyển ra ngoài đâu ra đấy, những binh lính sau khi khai khẩn đất hoang sẽ xây dựng tường thành.
Cố An Nhiên đã tạo ra một lãnh thổ rộng lớn bên ngoài thung lũng, về cơ bản, toàn bộ dãy núi phía tây được coi là lãnh thổ của riêng nàng.
Văn Ngạn mất một tháng bố trí trong núi rừng, có sự giúp đỡ của binh lính, toàn bộ mê cung ở dãy núi phía Tây miễn cưỡng xây dựng xong, nếu không có người dẫn đường rất dễ gặp phải người sắt đánh người của Cốc lão nhân.
Tất nhiên, những binh lính kia cũng bố trí một số cạm bấy.
Mà tường thành được xây trong những cạm bẫy và cơ quan đó, xem như là tuyến bảo vệ cuối cùng.
Bởi vì bên ngoài có rất nhiều người, bốn năm trăm mẫu đất đã được khai hoang từ lâu, nhà cửa cũng làm bằng gõ, xếp ngay ngắn cách dòng suối không xa.
Cố An Nhiên vốn định mười ngày một lần sẽ đưa lương thực cho bọn họ, nhưng những người ở bên ngoài này xem ra có khả năng tự lực cánh sinh rất mạnh. Mỗi lần nàng đi giao lương thực, những người đó vẫn còn lương thực dư ra, thậm chí trong tay họ lương thực dư ra càng lúc càng nhiều.
Có lẽ là sống yên ổn quá lâu, có một số người lại thích giở trò quậy phá.
Thúc thúc họ hàng xa của Chương Xa, Chương Hữu Căn không có việc gì là sẽ liếc nhìn về phía khu vực cấm địa, ngay cả khi đang làm việc cũng sẽ len lén liếc mắt mấy lần.
Ông ta thường thì thâm với những người làm việc bên cạnh mình: "Ngươi nói xem, trong khu vực cấm địa đó có cái gì?"
"Cô nương giao lương thực cho chúng ta, mỗi lần có thể xuất ra nhiều lương thực như vậy."
"Nhưng mà nàng ấy cũng không ra ngoài được mấy lần, từ đâu lại có nhiều lương thực như vậy? Chẳng lẽ bên kia có kho lúa sao?"
Người đang làm việc cùng Chương Hữu Căn bị dọa cho sợ hãi tột độ.
"Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Đã nói nơi đó là cấm địa, ngươi không muốn sống nữa à?"
Chương Hữu Căn lơ đễnh biu môi nói: "Chỉ là nói vậy thôi, đều là người nước Đại Tuyên, sao có thể tùy tiện giết người nước Đại Tuyên chứ?"
"Hơn nữa, điệt nhi Chương Xa của ta là hồng nhân trước mặt Ân tướng quân. Ân tướng quân rất nhiều việc phải hỏi ý kiến của điệt nhi ta, cho duta co di qua vach cam dia, chi can khong bi ai phát hiện, chắc chắn ta sẽ không sao."
Người cùng làm việc với Chương Hữu Căn lắc đầu, âm thầm lùi lại mấy bước, hạ quyết tâm tránh xa Chương Hữu Căn này một chút, lỡ như có chuyện gì xảy ra, liên luy đến hắn ta thì thật không tốt.
Đây là một cuộc sống bình yên vất vả lắm mới có được, hắn ta không muốn cứ như vậy mà mất đi.
Chương Hữu Căn dường như cũng nhận ra người kia đang né tránh mình, lại sợ hắn ta tìm người tố cáo mình, vội vàng đánh trống lảng.
"Ôi! Tại sao lá gan ngươi lại nhỏ như vậy? Ta chỉ nói vậy thôi, cũng không phải đi qua đó thật mà."
"Cái này còn không cho phép người ta được tò mò sao?”
Người kia nghe thấy Chương Hữu Căn nói như vậy cũng miễn cưỡng tin ông ta, lại cùng ở lại làm việc.
Đến ban đêm, Chương Hữu Căn lăn qua lộn lại không ngủ được, dứt khoát mặc quần áo vào, cúi người như một con mèo nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài.
Thấy bên ngoài không có ai, ông ta cắm đầu chạy thẳng đến cái gọi là khu vực cấm địa đó.
Ông ta muốn biết đằng sau những tảng đá khổng lồ và khu rừng đó, rốt cục đang ẩn giấu cái gì.
Nếu thật sự bên đó là một kho lúa lớn, ông ta lén lút mang về một trăm cân lương thực cũng sẽ không có ai phát hiện ra.
Nhưng vừa vào rừng hắn ta đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Đêm nay trời không có chút gió nào, nhưng không hiểu vì sao lá cành phía sau lại rung lên Xào xạc.
Ông ta đột nhiên quay người lại, nhưng chỉ thấy những cành cây kia không nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận