Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 763: Tây Chiêu Quốc (1)

Chương 763: Tây Chiêu Quốc (1)Chương 763: Tây Chiêu Quốc (1)
Vốn dĩ nàng còn nghĩ bây giờ đang là thời kỳ đặc thù, Đại Cường cùng nàng cưỡi Ngân Dạ cũng không có vấn đề gì.
Nhưng mà Đại Cường dường như cảm thấy thế này có chút không ổn lắm, hắn ta sợ Mạt Nương không vui, cũng sợ Dạ thành chủ không vui.
Mà bất kể là chọc cho ai trong hai người này không vui thì hậu quả cũng đều rất nghiêm trọng.
Cho nên, hắn ta căng da đầu hỏi: “An Nhiên cô nương, ta thì sao?”
Cố An Nhiên nói như lẽ thường tình: "Ngươi đương nhiên là đi cùng ta rồi? Cưỡi ngựa quá chậm."
Đại Cường không muốn! Hắn thật sự không muốn, nhưng người hắn không dám làm trái lời nhất chính là Cố An Nhiên.
Dù sao, Mạt Nương cùng Dạ Tu Mặc đều chưa từng giết người trước mặt hắn.
Mà Cố An Nhiên lại từng giết người vô cùng hoa lệ trước mặt hắn, chuyện này để lại trong tâm hồn bé bỏng của hắn một dấu vết không thể nào phai mờ.
Cố An Nhiên nhìn ra nỗi khổ tâm của Đại Cường, cố ý lạnh giọng đi vài phần nói: "Sao thế? Ngươi không nguyện ý?” Lúc Đại Cường định căng da đầu trèo lên người Ngân Dạ, lại có một thân ảnh khác bất ngờ xuất hiện.
Thần Phong đầy mặt không vui nằm trước mặt Đại Cường, trợn trắng mắt.
Cố An Nhiên nhìn thấy Thần Phong, lông mày giật giật nói: " Sao ngươi lại tới đây? Chủ nhân của ngươi phái ngươi tới sao?"
Thần Phong bĩu môi nói: " Mới không phải, Ngân Dạ nói ta đi cùng nó một chuyến đến một nơi thú vị."
Cố An Nhiên như cười như không nói: "Cho nên, ngươi liền vất chủ nhân ngươi ra sau đầu rồi sao?"
Thần Phong nịnh nọt nhìn Cố An Nhiên nói: "Phải đó, dù sao chủ nhân mà biết ta đi cùng ngươi thì cũng sẽ không tức giận ta đâu.”
Nói xong, nó lại chán ghét nhìn Đại Cường một cái nói: "Nói không chừng, khi nào trở vê hắn còn thưởng cho ta ấy chứ."
Sao chủ nhân có thể trừng phạt nó chứ? Nó có thể xuất hiện ở đây, còn không phải do có người nào đó cố ý sắp xếp hay sao?
Vua giấm!
Này phải thiếu tự tin đến thế nào chứ, cảm thấy bản thân không so nổi với một tên đầu trọc sao? Hơn nữa, người nào có mắt sáng một chút đều có thể nhìn ra, nữ chủ nhân nhà nó, chỉ coi tên đầu troc này là bạn tốt mà thôi, chủ nhân nó chính là mắt nhắm mắt mở.
Đại Cường nhìn thấy Thần Phong, nhất thời ngây ngốc tại chỗ.
Thần Phong có chút mất kiên nhẫn, duỗi chân ra đá đá Đại Cường vài cái: "Lên đi."
Đại Cường không dám lên, mà quay đầu nhìn Cố An Nhiên.
Sau khi Cố An Nhiên gật đầu, hắn mới tay chân thận trọng trèo lên trên lưng Thần Phong.
Vì đang vội, Cố An Nhiên lệnh cho Ngân Dạ và Thần Phong chạy hết tốc lực về phía Tây Chiêu.
Cố An Nhiên dường như đã quen với tốc độ của Ngân Dạ, nhưng Đại Cường chỉ cảm thấy mặt mình bị lạnh gió đêm đông thổi cho biến dạng, thậm chí mất cả cảm giác.
Cũng may, những ngày như thế chỉ qua khoảng năm ngày, cuối cùng bọn họ cũng vào đến bên trong Tây Chiêu Quốc.
Chuyện đầu tiên phải làm sau khi tiến vào một trấn nhỏ ở biên giới Tây Chiêu Quốc chính là mua một bộ thường phục của người dân Tây Chiêu bản địa.
Xiêm y của người Tây Chiêu có hoa văn rườm rà hoa lệ, màu sắc tươi mới.
Hơn nữa phụ nữ Tây Chiêu đều rất thích sử dụng mã não đỏ làm trang sức trên trán, trên đầu. Lúc Cố An Nhiên mặc đồ của phụ nữ Tây Chiêu bước ra, trong ánh mắt Đại Cường dường như sáng hơn vài phần.
"Xiêm y này quả thực rất đẹp, ta phải mua về cho Mat Nương vài bộ."
Cố An Nhiên lại nói: "Bây giờ mang theo nhiều đồ quá thì sẽ không tiện, bao giờ quay về rồi lại mua."
Đại Cường nghĩ cũng đúng, bèn đồng ý: "An Nhiên, ta biết rồi."
Thay y phục xong bọn họ tìm một quán rượu nhiều người ra vào, tin tức tạp nham để tiến vào.
Vừa bước vào liền có bồi bàn đến hỏi: "Hai vị khách quan, hai người muốn ăn gì sao?"
Cố An Nhiên mở miệng nói: " Trong tiệm các ngươi có món gì ngon?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận