Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 83: Cái Hố Khổng Lồ (2)

Chương 83: Cái Hố Khổng Lồ (2)Chương 83: Cái Hố Khổng Lồ (2)
Dấu móng ngựa rõ ràng như vậy, hơn phân nửa là cố ý dẫn bọn họ mắc mưu, còn đám người kia chắc chắn đã chạy trốn bằng một con đường khác.
Chỉ chốc lát sau, ánh mắt Chương phó thống lĩnh rơi vào con đường núi nhỏ Cố An Nhiên đã chuẩn bị trước đó.
Quả nhiên! Bọn hắn lựa chọn lên núi, chỉ tiếc thủ đoạn che dấu dấu vết này còn chưa hoàn mỹ lắm, mà hắn ta cũng không phải thứ ngu xuẩn như Bạch thống lĩnh.
Hắn ta nghiêm mặt nói: "Tất cả theo ta lên núi, bọn họ đi đường nhỏ."
Họ dắt ngựa di hết con đường, chỉ đi được một quãng ngắn, đường đã trở nên rộng hơn.
"Tất cả lên ngựa."
Nhưng đi chưa được mấy bước đã có người lẫn ngựa ngã vào hố bấy thú trải cỏ bên trên rồi bị thương nặng.
Chương phó thống lĩnh nhíu mày: "Đám người đó rất giảo hoạt, bố trí cạm bẫy suốt cả dọc đường, chúng ta cẩn thận một chút."
Bất chấp lời dặn vẫn có người đi xa mấy chục trượng, lại bị bè trúc bay tới hất văng ra xa.
Sắc mặt Chương phó thống lĩnh càng lúc càng den.
Hắn ta thâm nghĩ trong lòng, chờ bắt được đám lưu dân kia, hắn sẽ lột da rút gân chúng rồi mang đi bầm thây vạn đoạn!
Khó khăn lắm mới vượt qua đoạn đường nhiều cạm bay nhất, lại có thêm gần hai mươi người bị thương.
Nhưng Chương phó thống lĩnh không thể quay lại trấn Thiên Vân vì hai mươi người này, hắn ta chỉ để lại một người trở về báo tin, còn mình thì tiếp tục đuổi theo.
"Các huynh đệ, con đường trước mắt tuy dốc đứng nhưng ít bụi gai cỏ dại hơn đoạn đường trước nhiều, đám người đó khó mà bố trí bẫy rập."
"Xông lên!"
Hắn ta muốn bắt những lưu dân kia đến mức dẫn đầu lao lên trước.
Nhưng sau khi hắn ta lao lên sườn dốc, con đường đang nguyên vẹn đột ngột biến mất.
Sau sườn dốc là một cái hố to, một cái hố khổng lồ...
Nhưng may là hắn ta nhanh mắt dừng cương trước bờ vực mới không đến mức ngã xuống.
Còn may, còn may.
"Các ngươi..."
Hai chữ dừng lại còn chưa nói ra khỏi miệng, Chương phó thống lĩnh đã bị binh lính phía sau không kịp thắng ngựa hất văng, cả người lẫn ngựa rơi gọn vào hố.
Đương nhiên hắn ta cũng không cô đơn, thỉnh thoảng lại có người và ngựa vụt qua một đường cong duyên dáng nhảy vào hố bầu bạn với hắn.
Vì những binh lính kia bị một đống bẫy rập trước đó làm bực mình không chịu được, nhác thấy đường bằng phẳng không không dễ đặt bẫy nên đồng loạt quất ngựa lao tới.
Phía sau là binh lính hăm hở xông tới, phía trước đã có người thân bất do kỷ* mà vụt rơi xuống hố theo hình vòng cung.
“) 身不由已 (Thân bất do kỷ): Không được phép quyết định hành động của bản thân, hoàn toàn phụ thuộc vào người hoặc vật khác.
Mãi đến khi quân y phát hiện tiếng kêu la phía trước không phải là tiếng hò reo hưng phấn mà là tiếng kêu thảm thiết thì mới toát mồ hôi lạnh, cao giọng quát: "Dung lại hết cho ta, phía trước nguy hiểm."
Sau khi rớt xuống mấy người, cả đội cuối cùng cũng dừng lại.
Nhưng trong hơn một trăm người do Chương phó thống lĩnh mang đến, bây giờ chỉ có chừng bốn mươi người còn chiến đấu được.
Quân y nhìn thoáng qua cái hố to trước mặt và đám người ngã thành một nùi dưới hố, cảm thấy đầu ong ong: "Đứng ngơ ra đó làm gì? Mau xuống vớt Chương phó thống lĩnh và các huynh đệ khác lên đi!
Những binh sĩ không bị thương tìm chỗ tương đối bằng phẳng và đi xuống bằng dây leo.
Chương phó thống lĩnh luôn có thói quen mang theo quân y khi ra ngoài, trong hòm thuốc cả quân y cũng luôn chuẩn bị đầy các loại thuốc trị thương.
Đến khi vớt hết người dưới hố lên thì đã là hai canh giờ sau.
Lúc này, mặt mũi Chương phó thống lĩnh đầy vết bầm tím, vải bông trên trán cũng thấm máu tươi.
Một tay được cố định bằng thanh gõ, quấn vải bông thật dày, chân đi khập khiễng.
Hắn ta xuống núi với sắc mặt vô cùng khó coi, ánh mắt oán độc nhìn những vết móng ngựa kia: "Ai còn cử động được thì lên ngựa tiếp tục đuổi theo cho ta."
"Bắt được rồi không cân mang ve cho Te vương, đồ sát đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận