Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 670: Bị Giết (1)

Chương 670: Bị Giết (1)Chương 670: Bị Giết (1)
Nàng ấy vốn nghĩ rằng với lòng trắc ẩn của Nghi Vương, lại thêm uy danh của công chúa, nàng ấy sẽ được an toàn.
Nhưng điều nàng ấy không ngờ tới là, khi Nghỉ Vương vừa nghe nàng ấy nói lời này, trong mắt đã nổi sóng gió.
Sau đó, ông ấy phất áo bào đứng dậy, ba chân bốn cẳng đến trước mặt Ngũ tiểu thư, tát thật mạnh vào mặt nàng ấy một bạt tai.
Một tiếng "bốp" vang lên, lúc này khóe miệng Ngũ tiểu thư đã chảy máu.
Nàng ấy ôm lấy mặt mình tỏ vẻ không thể tin, rõ ràng vừa rồi Nghi Vương đã mềm lòng, nhắc đến công chúa thì ông ấy chắc chắn sẽ không so đo với mình nữa.
Làm sao có thể... làm sao có thể như vậy được?
Nghi Vương chỉ vào mũi Ngũ tiểu thư mắng: "Ngươi thật to gan, lại dám vu khống công chúa, thật sự là chết cũng không hối cải!"
"Người đâu, nhốt Ngũ tiểu thư vào kho củi trong phủ, cẩn thận nhìn nó phạt quỳ, không được lơ là một chút nào."
Trữ Nhạc... có lẽ là hài tử của ông ấy và người trong lòng, ông ấy không cho phép bất cứ kẻ nào nói xấu nàng ấy. Người trong lòng ông ấy dịu dàng hiền lành như vậy, nên hài tử Trữ Nhạc chắc chắn không xấu tính, chẳng qua chỉ hơi kiêu ngạo một chút thôi.
Bởi vì sau khi Ngũ tiểu thư nhắc đến công chúa Trữ Nhạc, Nghi Vương quá mức kích động, vương phi cũng không khỏi liếc mắt nhìn ông ta.
Sau đó, bà ấy cụp mắt xuống, cầm chén trà lên, uống một hớp nước trà.
Mấy người ma ma tiến lên mấy bước, định kéo Ngũ tiểu thư vào kho chứa củi nhưng bị mẫu thân Ngũ tiểu thư kiên quyết ngăn lại.
Mặc dù, thân phận thị thiếp thấp kém nhưng tốt xấu gì cũng vẫn là nửa chủ nhân, đám ma ma nhất thời không dám bước tới.
Đúng lúc này, cửa đại sảnh bị đá tung một tiếng "Rầm'.
Mọi người nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy quận chúa Thanh Hoà mặt mũi tối sam đứng ở cửa, cầm roi ngựa trong tay.
Vương gia và vương phi nhìn quận chúa Thanh Hoà nói: "Thanh Hoà, tại sao con lại tới đây? Một cô nương gia chưa gả như con, không nên tới xem những chuyện như thế này, mau quay về nội viện của mình đi."
Tuy nhiên, quận chúa Thanh Hoà không nghe lời của Nghi Vương và vương phi, giơ roi ngựa lên cất bước tiến vào. Nàng ấy nhìn mẫu tử Ngũ tiểu thư như muốn ăn tươi nuốt sống, nói: "Phụ vương và mẫu phi vẫn chưa biết sao? Hôm nay nữ nhi ở bên ngoài bị tất cả mọi người chế nhạo, bây giờ thậm chí còn có người bên nha trượng phu tương lai cũng xem nữ nhi là trò cười."
"Ta vốn là hạ giá, bọn họ cũng xứng chê cười ta sao? Nếu không phải vì hai mẫu tử này, ta sao có thể có kết cục như thế này?"
Sau đó, nàng ấy lạnh lùng nhìn mẫu tử Ngũ tiểu thư rồi nói: "Nếu hai người đã là mẫu tử tình thâm, vậy ta thành toàn cho các ngươi."
Nói xong, nàng ấy vung cây roi ngựa trong tay không chút do dự.
Roi quất như mưa rơi xuống người hai mẫu tử, bọn họ ôm nhau, la hét, cầu xin sự thương xót nhưng không ai trả lời, phải đến khi quận chúa Thanh Hoà đánh đến mệt mỏi, không thể vung roi được nữa, mới chịu dừng lại.
Lúc này, trên người mẫu tử bọn họ đã bị roi ngựa quất tới chảy máu, bờ môi của Ngũ tiểu thư trắng bệch, nàng ấy ngất đi.
Mà Ngũ tiểu thư dù không tình nguyện cũng bị kéo vào kho củi.
Về phần mẫu thân nàng ấy, lại bị kéo về khoảng viện tử vắng vẻ của mình, không ai quan tâm, thậm chí còn không mời đại phu, cứ thế bị thương mà không người hỏi han đến. Vương phi trở về nội viện của mình, lạnh giọng ra lệnh: "Việc này nhất định phải giải quyết sạch sẽ, tuyệt đối không được ảnh hưởng đến Thanh Hoà của ta."
Ma ma bên cạnh vương phi chắp tay nói: "Vâng, nô tỳ biết."
Ban đêm, Ngũ tiểu thư quỳ trong kho củi bốn năm canh giờ, hai chân đã tê cứng, cả ngày nàng ấy không được ăn uống gì.
Bờ môi đã nứt nẻ, bong tróc, thực sự không chịu nổi nữa, yếu ớt gọi lớn ra ngoài cửa: "Có ai không? Ta muốn uống nước!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận