Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 700: Tu Tap Dong Nguoi Gay Rối (1)

Chuong 700: Tu Tap Dong Nguoi Gay Rối (1)Chuong 700: Tu Tap Dong Nguoi Gay Rối (1)
Nhị Cường vốn còn muốn từ chối, nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Mạt Nương, hắn ta cắn răng nói: "Ca ca, ta sẽ chăm sóc hài tử, ngươi chăm sóc tẩu tử thật tốt đi."
Mạt Nương yếu ớt mấp máy môi: "Nhị Cường, ngươi để hài tử ở đây, chúng ta sẽ tự mình chăm sóc. Đừng nghe ca ca ngươi nói bây, ngươi còn phải xử lý chuyện của mình."
Mạt Nương nói xong, lại trừng mắt nhìn Đại Cường, Đại Cường chột dạ cúi đầu.
Cố An Nhiên nhìn bộ dạng Mạt Nương như vậy, chăm sóc hài tử thật sự rất khó khăn, nàng nhìn Du Nương ra lệnh: "Mấy ngày này ngươi ở đây giúp đỡ Mạt Nương, ta tự mình giải quyết được."
Du Nương nhẹ nhàng nói: "Vâng, thưa chủ nhân."
Nàng ấy cũng không đành lòng nhìn thấy bộ dạng bối rối của Đại Cường, bây giờ chủ nhân đã để nàng ấy ở lại, nàng ấy không có lý do gì để từ chối.
Mạt Nương nhìn Cố An Nhiên và Du Nương tỏ vẻ biết ơn nói: "Đa tạ."
Cố An Nhiên xua tay rời đi.
Nhị Cường ôm hai hài tử đặt trên giường, Đại Cường từ chối nói: "Không phải ta đã nói ngươi đem đi rồi sao?"
Nhị Cường trợn mắt nói: "Vậy ngươi cũng không nhìn một chút sao?”
"Cho dù ngươi không nhìn thì tẩu tẩu cũng muốn nhìn mài"
Đại Cường ngu ngơ này mới không nói thêm lời nào thừa thãi nữa.
Khi hài tử đến trước mặt, hắn liếc rồi nói: "Hai người bọn chúng thật xấu xít"
Mạt Nương vốn đang yêu thương nhìn hai hài tử, nhưng khi nghe được lời nói của Đại Cường, nàng ấy giận không chỗ phát tiết, nhéo vào phần thịt mềm bên hông hắn ta.
"Hài tử là ta sinh ra. Ngươi nói bọn chúng xấu, ý người là ta cũng xấu phải không?”
Đại Cường vội vàng mỉm cười nịnh nọt nói: "Cái này... Ta không có ý đó. Ngươi đương nhiên là đẹp nhất rồi."
"Hai người bọn chúng giống ta, cho nên mới xấu xí, hắc hắc hắc hắc!"
Cố An Nhiên, Cố Thẩm Diệp, Dạ Tu Mặc cùng nhau đi tới phủ thành chủ.
Trên đường đi, Cố An Nhiên không khỏi thở dài: "Đôi chân nhỏ nhắn của hai hài tử kia thật đáng yêu."
Lúc cảm khái, cả người Cố An Nhiên đều toát ra một loại ánh sáng mẫu tử, mơ hồ còn có chút ngưỡng mộ và khao khát.
Khóe miệng Cố Thẩm Diệp hiện lên một nụ cười nhẹ, trong lòng nghĩ thầm nếu có một đứa chất nhi đáng yêu như vậy thì thật là tốt.
Dạ Tu Mặc mỉm cười, cùng Cố Thẩm Diệp liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều có thâm ý.
Khi đến phủ thành chủ, Cố Thẩm Diệp nói: "Nhiên nhiên, muội đi nghỉ ngơi trước đi. Ta có chuyện muốn nói với Dạ Tu Mặc."
Cố An Nhiên cũng không để ý, đáp lại: "A, được rồi! Vậy các ngươi cứ làm việc đi."
Nàng về phòng mình, tắm rửa sạch sẽ rồi đi nghỉ ngơi, dù sao mấy ngày nay bọn họ đi đường dài, Cố An Nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi.
Hai người Cố Thẩm Diệp và Dạ Tu Mặc không biết đang thương lượng những chuyện gì, đã thương lượng ròng rã một đêm.
Sáng sớm, Cố An Nhiên bị đánh thức bởi tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài phủ thành chủ.
Nàng bực bội lăn lộn trên giường mấy vòng nhưng vẫn không nhịn được phải ngồi dậy.
Nàng tiện tay với lấy quần áo mặc vào rồi ra khỏi phòng.
Nàng nhìn đám thị vệ của phủ thành chủ hỏi: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy? Bọn họ định làm phản sao?"
Thị vệ đáp: "Thành chủ đại nhân, người cuối cùng cũng tỉnh dậy rồi, mời ra ngoài nhìn một chút đi."
"Người tới đại khái là thôn dân của hai thôn, tổng cộng hơn một nghìn người, già trẻ lớn bé đều có, đang kháng nghị ở bên ngoài. Họ nói chúng ta thu thuế quá nặng, còn bóc lột sức lao động của bọn họ, bọn họ không phục!"
Cố An Nhiên nghe được lời nói của thị vệ, hai mắt hơi nheo lại: "Hai thôn nào?"
Thị vệ nói: "Là thôn dân mới tới sau này, lúc đó thành chủ đang ở Tuyên Thành."
Cố An Nhiên rõ ràng gật đầu nói: "Được, ta hiểu rồi. Ca ca ta và Dạ Tu Mặc đâu?"
Thị vệ cung kính chắp tay nói: "Hai người họ đã rời đi từ sáng sớm rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận