Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 96: Bế Tắc Của Ai? (2)

Chương 96: Bế Tắc Của Ai? (2)Chương 96: Bế Tắc Của Ai? (2)
Những lưu dân đã gặm rễ cỏ nhiều ngày đồng loạt xông lên, chỉ chốc lát con ngựa cũng chỉ còn lại bộ xương.
Dưới tảng đá lớn kia còn đè mấy con ngựa, chỉ là đáng tiếc, đều giống như những người xấu kia, bị nghiền thành thịt nát.
Lý Kim Quang đưa thôn dân của ba thôn tiếp tục chạy về phía trước, những lưu dân ở phía sau vẫn đi không gần không xa như cũ.
Đi liên tiếp nửa tháng, rốt cuộc Lý Kim Quang cũng đưa mọi người tới phủ Tê Châu.
Nhưng lương thực và muối trên các thôn dân chạy nạn đã không tiêu hao không còn gì.
Có vài người trong những lưu dân phía sau đi được nửa đường thì không chịu nổi, có vài người thì cố gắng chống đỡ tới phủ Tề Châu, lại phát hiện cửa thành bị binh lính ngăn cản, cũng không cho người nơi khác tùy ý ra vào, mà mặc dù ngoài cửa thành có một lêu cháo nhưng một ngày chỉ phát cháo một lần.
Nói là cháo nhưng thật ra chỉ là mấy hạt gạo lênh bềnh trong nước, mà có còn hơn không.
Dù là như thế, phần lớn lưu dân vẫn quyết định dừng chân ở ngay ngoài cửa thành phủ Te Châu.
Ít nhất mỗi ngày còn có một bữa cháo để ăn. Nghe noi Te Vuong thinh thoang se di ra chon lựa một ít lưu dân vào thành, sắp xếp việc làm, lỡ như được chọn trúng thì sao?
Chỉ là những người này không biết, Tê Vương toàn chọn những nam tử cường tráng để bổ sung doanh trại, cho tới bây giờ lưu dân đã gầy yếu trơ xương cũng chưa từng nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn ta.
Sau khi Lý Kim Quang nhìn cửa thành của phủ Te Châu nguy nga cao ngất, lại quay đầu nhìn về phía Cố An Nhiên: "Nha đầu An Nhiên, chúng ta phải đi vào thành Tê Châu này."
"Ừ, lương thực của mọi người đều đã ăn sắp hết, phải đi vào mua chút lương thực dự trữ, cả muối cũng cần trữ một ít."
"Hai thứ này là thứ quan trọng nhất, những thứ khác, phải xem nhu cầu của các nhà."
Mọi người tới cửa thành, binh lính thủ thành chặn người lại, lạnh lùng nói: "Mỗi người năm đồng."
Trong những thôn dân chạy nạn này có rất nhiều nhà không quá giàu có, vừa nghe một người năm đồng, đều hít vào một hơi khí lạnh.
Những nhà có nhiều nhân khẩu thì càng cân nhắc xem có nên vào thành một chuyến hay không, dù sao lương thực vẫn còn có thể cố ăn được một hai ngày.
Nếu thật sự không được thì ăn củ dại rễ cây cũng được, lỡ như phía trước có thị trấn thì vào thành cũng không cần tiền.
"Thôn trưởng à, một người năm đồng thì nhiều quá, nhà ta nhân khẩu nhiều nên không vào đâu, ở ngoài cửa thành chờ mọi người vậy."
"Đúng vậy, Kim Quang thúc, nhà ta cũng đông người nên không vào thì hơn. Chống đỡ đến thị trấn phía trước mua lương thực và muối vậy."
"Nhà ta cũng vậy, sẽ không vào.....
Hà lão thái thái nhíu mày, thở dài một hơi: "Nhưng đi về phía nam của thành Tề Châu, phải đi bốn năm ngày mới có một cái trấn nhỏ, lương thực trên người chúng ta chống đỡ không được lâu như vậy, chỉ sợ còn chưa tới nơi đã chết đói."
Cố An Nhiên lấy ra một khối bạc vụn từ trong túi vải, ném vào trong tay binh lính thủ thành, giọng nói lạnh nhạt: "Ta trả hết."
Binh lính thủ thành nhìn Cố An Nhiên ở phía sau thôn dân nói: "Nhanh chóng vào thành, đừng chặn ở cửa, tiên có người giúp các ngươi trả rồi."
Trong lòng mọi người chạy nạn đều cảm kích: An Nhiên cô nương, đa tạ ngươi."
"Ta làm vậy không phải vì tất cả mọi người, chỉ là không muốn ai cản trở ta thôi."
Nàng muốn nhanh chóng đưa lão thái thái đến phía nam an ổn, như vậy nàng sẽ có thời gian nghiên cứu biện pháp trở vê. Thôn dân chạy nạn: Lại nữa rồi, lại nữa rồi, lại bắt đầu tâm xà khẩu phật.
Mọi người vào thành, sau khi tìm người qua đường để hỏi phương hướng của tiệm lương thực lớn nhất thành Te Châu, hơn một trăm người ào ào chạy đến thẳng tiệm lương thực.
Chưởng quầy tiệm lương thực thấy nhiều người mặc quần áo tả tơi như vậy, sợ đến run lẩy bẩy.
Hắn ta cho rằng thành Tê Châu bị lưu dân đánh chiếm, mà những lưu dân này là tới cướp tiệm lương thực của hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận