Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 501: Ngươi La Cái Loại Cóc Ghẻ Gì? (2)

Chương 501: Ngươi La Cái Loại Cóc Ghẻ Gì? (2)Chương 501: Ngươi La Cái Loại Cóc Ghẻ Gì? (2)
Nhị Cường nhỏ giọng nói: "Đương nhiên là cố gắng bắt hết bọn chúng vào một lưới rồi."
Sau khi nữ nhân kia ra khỏi phòng, nàng ta lại đi đến trước mặt tên nam nhân thắt tóc bím thêm mắm dặm muối bẩm báo: "Đại đương gia, hình như phu nhân ghen với những nữ nhân khác của người đấy, chắc là thật lòng rồi!"
Tên nam nhân thắt tóc bím cười khà khà: "Thật sao? Thoạt nhìn mỹ nhân ấy trông lạnh như băng nhưng không ngờ rằng nàng ấy lại có máu ghen lớn như vậy?”
Ngay sau đó hắn ta lại vung tay lên nói: "Ta từ bỏ hết những nữ nhân lúc trước, ngươi sắp xếp cho bọn họ đi làm mấy công việc lặt vặt đi!"
Chỉ một câu nói của hắn ta mà những thê thiếp mười tám phòng lúc trước đang từ ăn sung mặc sướng đã lập tức bị sắp xếp đến các nơi để làm những công việc lặt vặt.
Tin tức được lan truyền khắp sơn trại, quả thật tân phu nhân rất được chiều chuộng, xem ra sau này không thể dễ dàng đắc tội với nàng.
Bởi vì phải làm hỉ yến nên cả sơn trại đều rất bận rộn, rượu ngon được cất trữ trong sơn động quanh năm không nỡ uống cũng được mang ra hết. Hai chiếc chum lớn cao bằng nửa người, bên trong đều là rượu tinh khiết toả mùi thơm nồng đượm.
Căn phòng mà bọn họ cho Đại Cường và Nhị Cường ở rất rộng rãi và sạch sẽ, cho nên đêm nay bọn họ sẽ làm yến hội ở ngoài sân.
Rượu là điểm nhấn quan trọng của bữa tiệc, hiện giờ nó cũng đang được đặt ở trước cửa sổ của bọn họ không xa.
Nhị Cường nhìn những chum rượu này, trong lòng hắn ta nảy ra chủ ý rồi thấp giọng hỏi: "Ca, thuốc mê tẩu tử đưa cho huynh có đang ở trên người huynh không?”
Đại Cường nói: "Có."
Lúc sau đột nhiên hắn ta cũng hiểu ra, cười gian hỏi: "Lão nhị, chúng ta cùng nhau hợp tác?"
Nhị Cường vui mừng gật đầu, cuối cùng thì ca ca của mình cũng thông minh được một lần rồi.
Hai huynh đệ thì thà thì thâm một lúc, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Đại Cường mở cửa ra: "Hai vị huynh đệ, ta đau bụng quá, các ngươi xem có thể thả ta ra ngoài đi đại tiểu tiện được không?"
Hai người trông cửa không tin: "Ngươi đừng có ra vẻ!"
"Phụt phụt phụt phụt... Lại một tiếng xì hơi vang lên liên hoàn kèm theo mùi thối nông mặc. Tên thổ phi. ...
Hai tên thổ phỉ không nói thành lời, đồng thời che miệng lại.
Hiện tại bọn họ đang rất hoài nghi cái tên đầu trọc này có phải là tên ngốc hay không, chẳng lẽ lần này hắn ta sẽ phọt cứt ra đây thật sao?
Nếu như hắn ta thật sự són ra quần thì...
Nghĩ đến đây hai tên thổ phỉ cùng nhau lắc đầu, trong lòng chỉ cảm thấy đen đủi, chuyện này cũng quá mức ảnh hưởng tới khẩu vị rồi.
Một tên thổ phỉ nhíu mày bóp mũi chỉ vào một tup lầu tranh nhỏ phía bên trái cách đó không xa nói: "Nhà xí ở đằng kia, ngươi đi đi, nhớ phải đi nhanh về nhanh đấy!"
Đại Cường làm bộ như gấp gáp, lắm xách lưng quần chạy về túp lều tranh phía bên trái.
Hai tên thổ phi lại nở nụ cười đùa cợt: "Cái tên đầu trọc này chắc là tên ngốc rồi, gấp như vậy rồi mới biết nói ra."
Hai người bọn chúng nói đông nói tây một hồi lại nghe thấy bên trái "bộp" một tiếng.
Đại Cường ngồi xổm trong lều tranh một lúc, sau đó lấy miếng gỗ ra đấm một đấm.
Hai tên thổ phỉ lập tức ngừng nói chuyện, cả hai liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng chạy về phía chiếc lêu tranh nhỏ!
Không phải tên đầu trọc kia muốn chạy trốn đó chul
Sau khi xác định hai tên thổ phi đã chạy xa, Nhị Cường đẩy cửa sổ ra, sau đó nhấc nắp chum rượu lên bỏ thêm một lượng thuốc mê vào rồi lại đậy nắp lại một lần nữa...
Bọn họ chạy tới chỗ túp lều tranh nên cũng không quản được nhiều chuyện như vậy mà lập tức đẩy cửa nhà xí ra.
Đại Cường đang ở bên trong chật vật co đôi tay lại bưng kín bộ phận quan trọng của mình.
Hắn ta chút ngượng ngùng hỏi: "Hai vị đại ca, hai người cũng mót lắm sao? Hai người yên tâm, †a cũng sắp xong rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận