Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 291: Bản Vẽ Xây Nhà. (2)

Chương 291: Bản Vẽ Xây Nhà. (2)Chương 291: Bản Vẽ Xây Nhà. (2)
Nhưng Đại Cường vẫn chưa rời đi, vẻ mặt có chút lo lắng, đứng vò đầu bứt tai.
Cố An Nhiên mỉm cười, có chút bất lực hỏi: "Ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng? Nếu không phải là yêu cầu quá đáng, ta sẽ đồng ý."
Câu hỏi này khiến Đại Cường càng căng thẳng, mặt mũi đỏ bừng .
"An Nhiên cô nương... Không phải, ta không phải xấu hổ mới không nói, ta vốn có chuyện muốn nói với ngươi, nhưng vừa rồi bị cắt ngang, †a quên mất mình định nói gì với ngươi rồi."
Nói xong, hắn ta ra sức vỗ vỗ cái đầu trọc của mình, ảo não nói: "Ôi! Sao đầu óc ta lại thế này vậy chứt"
Cố An Nhiên cười nhạt nói: "Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa. Nhanh như vậy đã quên rồi thì chắc chắn không phải chuyện đại sự."
"Chờ ngươi nghĩ ra rồi tới nói cho ta cũng được."
Đại Cường ngây ngô gật đầu: "Được, vậy khi nào nghĩ ra ta sẽ nói với ngươi."
Nhưng mà sau khi rời khỏi lều, hắn ta vẫn tiếp tục lẩm bẩm: "Vừa rồi mình rốt cục muốn nói cái gì nhỉ?"
Cố An Nhiên đợi Đại Cường rời đi, nàng quay lại nhìn kế hoạch mình viết ra, sau đó đi một chuyến đến chỗ lều vải của Cốc lão nhân.
Leu của Cốc lão nhân rất rộng, trong đó đặt đủ loại dụng cụ chưa ai từng thấy bao giờ.
Khi thấy Cố An Nhiên đi tới, ông ta vẫn đang nghiêm túc mày mò cánh tay của một người sắt, ngoài miệng nhiệt tình chào hỏi.
"An Nhiên cô nương, ngươi tìm ta có chuyện gì?" Ông ta hỏi.
"Người làm một người sắt mất bao lâu?" Cố An Nhiên hỏi thẳng vào vấn đề.
Khi nói đến chuyện này, Cốc lão nhân hào hứng nói: "Cái này ta cũng khó nói chắc chắn được, còn tùy người sắt đó dùng để làm gì."
"Giống như hai người sắt của chúng ta ở cửa hang chuyên khởi động cơ quan, thỉnh thoảng có thể đánh người là loại tương đối mất thời gian."
Cố An Nhiên gật đầu đã hiểu, tiếp tục hỏi: "Vậy chế tạo loại chuyên dùng đánh người thì mất bao lâu?"
Cốc lão nhân vuốt vuốt bộ râu bạc nói: "Cái kia phải mất chút sức lực."
Nói xong, trên mặt Cố lão nhân nở nụ cười già nua, thần thần bí bí nói: 'Nhưng ở chỗ ta có sẵn hai cái."
"Ngươi cũng biết, lão nhân ta lúc rảnh rỗi lại muốn mày mò những thứ này." "Nhưng ngươi định đem mấy người sắt này dùng ở chỗ nào?" Cố lão nhân hỏi.
Cố An Nhiên chỉ về phía ngoài hang động nói: "Chỗ mặt ngoài cửa hang."
"Ta đã chiêu mộ một số người mới đến sống ở bãi đất trống bên ngoài cửa hang nhưng ta cần phải bảo đảm trong thung lũng được an toàn."
Cốc lão nhân đã hiểu, gật đầu nói: "Được, ta hiểu rồi Ngày mai ta sẽ đưa người sắt cho ngươi."
"Cốc lão nhân, sau này ông không cần làm những chuyện như khai khẩn đất hoang nữa. Cứ ở trong thung lũng chuyên chú làm người sắt đi."
"Việc này lát nữa ta sẽ nói với thôn trưởng, ngươi yên tâm." Cố An Nhiên nhẹ nhàng nói.
"Tốt quá! Lão phu cầu còn không được!" Trên mặt Cốc lão nhân vui mừng rạng rỡ.
Việc khai hoang ông ấy biết làm nhưng làm không tốt, khiến ông ấy không có cảm giác thành tựu.
Nhưng làm người sắt thì không như vậy, mặc dù còn mệt hơn so với đi khai hoang nhưng ông ấy cảm giác vui vẻ tự tại.
Vì Cố An Nhiên muốn xây dựng một toà thành nên phải có một mảnh đất tương đối lớn.
Mà trong một thời gian ngắn xây dựng một bức tường thành chắc chăn là không thực tế vì nhân lực quá ít. Cho nên nàng quyết định để kỹ năng làm người sắt của Cốc lão nhân và kỳ môn độn giáp của Văn Ngạn kết hợp với nhau.
Dựa vào những núi rừng và cây cối này làm một lớp bảo vệ vô hình. ...
Sống yên ổn trong hơn một tháng, trong thung lũng đã khai hoang được hơn ba trăm mẫu đất, nguyên một mảnh đất vô cùng bằng phẳng.
Những ngôi nhà gỗ đã được xây ra dáng dấp, có lẽ qua bảy tám ngày nữa là có thể vào ở.
Mỗi căn nhà đều có hàng rào bao quanh, bên trong hàng rào có khoảng đất nhỏ có thể dùng để trông rau và hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận