Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 395: Triệu Tập Bây Sói (1)

Chương 395: Triệu Tập Bây Sói (1)Chương 395: Triệu Tập Bây Sói (1)
Mà từ trong rừng tối tăm lại liên tục có không ngừng linh miêu bổ sung chạy đến, nhưng nàng mãi vẫn không thấy linh miêu cầm đầu của đàn linh miêu này.
Ngân Dạ cũng bắt chết và cắn chết không ít linh miêu, nhưng rõ ràng bởi vì số lượng linh miêu quá nhiều, nó đã hơi chống đỡ không nổi nữa.
Sau lưng nó còn bị cào một vết.
Phần eo là nơi yếu ớt nhất của sói, linh miêu là thiên địch không đội trời chung của sói, tất nhiên bọn chúng hiểu rõ điều này.
Cho nên những linh miêu vây quanh Ngân Dạ kia, đều như liều mạng công kích vào phần eo của nó.
Trốn trong bóng tối có một con linh miêu hình thể rất lớn, nó nhìn đám người Cố An Nhiên từ ung dung ứng đối, bắt đầu biến thành hơi thất kinh.
Nhưng bây giờ nó không có ý định đi ra ngoài, nó phải đợi cho đến khi nữ nhân có mùi hấp dẫn kia kiệt sức, sau đó nó mới nhảy ra biến nàng thành thức ăn của chính mình.
Thân là Lang Vương Ngân Dạ, nó chưa từng tham chiến trận chiến nào mà chật vật như vậy, nó sắp cầm cự không được nữa.
Mà Cố An Nhiên cũng đã lâu không mệt mỏi thế này, nàng để Đại Cường và Nhị Cường chia nhau ra, để bọn họ đi bảo vệ Đào Vọng Đường.
Còn nàng thì mở ra dị năng không gian, dịch chuyển những con linh miêu còn lại tiêu diệt chúng trong không gian của mình.
Trong bóng tối đôi mắt màu vàng xanh biếc mang hứng thú càng nồng đậm, ánh mắt nó nhìn thân ảnh Cố An Nhiên không chớp một cái.
Ngân Dạ đầu hướng lên trời, hướng về phía mặt trăng.
"Grừ!!!"
"Grừ!!!"
Hai tiếng sói tru vừa dồn dập vừa phẫn nộ vang lên, Cố An Nhiên lo lắng nói: "Ngân Dạ, ngươi bị thương sao?”
Ngân Dạ: Chủ nhân, người yên tâm, ta không Sao.
Cũng may, nó sợ trong rừng này xảy ra bất trắc nên có chuẩn bị trước, không đuổi những đồng loại kia đi.
Chỉ trong chốc lát, trong rừng tiếng sói tru nổi lên bốn phía, Đại Cường và Nhị Cường còn đang kiên cường chống cự lại đàn linh miêu.
Đào Vọng Đường giờ phút này lại chân như nhữn ra thành nước, mấy thứ giống như báo này còn chưa giết xong đã nghe thấy rất nhiều tiếng sói tru. Đây không phải là trời muốn tuyệt đường của hắn sao? Thì ra tổ tông để kiếm chút tiền cũng không dễ dàng như vậy sao?
Đây căn bản là tùy thời đều phải chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ mất mạng bất cứ lúc nào!
Đào Vọng Đường nhìn ánh trăng trắng bệch hơi cầu nguyện, lần này nếu có thể sống sót, hắn không bao giờ làm điều xấu nữa.
Sắc mặt Cố An Nhiên càng ngày càng không tốt: "Ngân Dạ, chuyện gì xảy ra vậy? Sao có nhiều sói đến như vậy?"
Ngân Dạ bình tĩnh: Ta gọi tới, chúng tới giúp chúng ta.
Đám linh miêu này thật sự con mẹ nó coi sói nó một thân một mình nên dễ bắt nạt sao? Thời buổi này làm gì có ai không có đồng bọn chứ.
Cố An Nhiên nghe được tiếng sói tru, trong lòng hơi an tâm một chút, nàng cũng không lo lắng cho an nguy của mình và Ngân Dạ nữa.
Chính là đàn linh miêu này giống như là giết mãi không hết, nàng lo lắng Đại Cường và Nhị Cường sẽ trụ không nổi.
Sói xám đầu đàn dẫn theo chừng một trăm con sói tới, sau khi nhìn thấy Ngân Dạ, đám sói đồng thanh tru lên một tiếng.
Ngay sau đó sói xám đầu đàn quỳ xuống trước mặt Ngân Dạ, tỏ vẻ thần phục. Tuy rằng, đám sói xám này là có sói đầu đàn, nhưng Lang tộc từ trước đến nay chỉ thân phục cường giả, những con sói xám khác cũng nguyện ý nghe hiệu lệnh của Ngân Dạ.
Ánh mắt Ngân Dạ quét về phía đám sói: Giết sạch bọn chúng, không để lại một ai.
Thật ra trong rừng già này trước kia cũng có linh miêu, nhưng cánh rừng rất lớn nên hai loài không đụng phải nhau, cho nên bầy linh miêu và bây sói vẫn chung sống nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng là đại khái hai năm trở lại đây, trong bây linh miêu dường như có linh miêu đầu đàn mới, tập trung hết linh miêu trong núi lại một chỗ, chúng nó dường như biến thành bá chủ trong rừng già.
Bạn cần đăng nhập để bình luận