Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 179: Toa Thanh Phia Tay Nam. (2)

Chuong 179: Toa Thanh Phia Tay Nam. (2)Chuong 179: Toa Thanh Phia Tay Nam. (2)
Cố An Nhiên nhất định có thể xử lý được đám giặc cướp đó.
Nhìn thấy Cố An Nhiên và nhóm người trở về, Lý Kim Quang và Vương Ngọc Liên tiến lên chào đón, câu đầu tiên họ nói là: "Các ngươi đều không bị thương chứ?"
"Không." Cố An Nhiên trả lời.
Sau đó Lý Kim Quang mới hỏi vấn đề ông ấy quan tâm nhất: "Tiểu trấn phía Đông có bán lương thực không?"
Thật ra ông ấy nhìn Cố An Nhiên đi ve tay không, đại khái cũng biết trong trấn kia có lẽ không có đồ ăn lương thực bán.
Nếu không thì An Nhiên cô nương đã đổi da thú trên lưng thành lương thực rồi.
"Không có." Nhị Cường có chút thất vọng trả lời.
Lý Kim Quang cười một tiếng: "Không sao, mấy ngày nay các ngươi đi ra ngoài, chúng ta đã đào được rất nhiều đậu núi còn có khoai rừng, những thứ này có thể làm lương thực được. Còn có những con mồi săn được, chúng ta có thể vượt qua mùa đông. ."
Cố An Nhiên nói khẽ: "Ngày mai ta sẽ đi tới tòa thành phía Tây Nam xem tình hình thế nào."
Lý Kim Quang có chút lo lắng: "Nhưng không biết bây giờ người cầm quyền ở toà thành đó là người như thế nào, nếu như hắn giống như Te vương thì sẽ rất nguy hiểm."
"Ta sẽ đi một mình, sẽ không có nguy hiểm gì đâu."
Cố An Nhiên đã quyết định rồi.
Nàng cảm thấy những ngọn núi có hồ ở phía Tây kia rất tốt, thích hợp cho việc ẩn cư.
Tòa thành phía Tây Nam rất gần chỗ đó, đương nhiên phải tìm hiểu tình hình trước.
Đến lúc đó nếu nàng dò xét những ngọn núi phía tây kia thực sự thích hợp để sinh sống, nhiệm vụ hộ tống lão thái thái của nàng cũng đã gần hoàn thành.
Nếu như không thích hợp để sinh sống thì phải đưa họ đến tòa thành có thể tiếp nhận họ.
"Một mình ngươi đi sẽ không có người hỗ trợ." Vương Ngọc Liên lo lắng cho Cố An Nhiên.
"Ta sẽ đưa Đại Cường di cùng." Cố An Nhiên lập tức nói.
Thực ra những gì xảy ra ở trấn Chương Thụ lần trước cho thấy Đại Cường này là người biết nghe lời, không mất cảnh giác vào những thời điểm quan trọng.
Hơn nữa hắn ta còn có chút ngu ngơ, cho nên có một số chuyện có lẽ sẽ tốt hơn là mang theo Nhị Cường.
Lý Kim Quang thấy Cố An Nhiên đã hạ quyết tâm, biết dù mình có làm thế nào cũng không thể ngăn cản được.
"An Nhiên cô nương, vậy ngươi ra ngoài phải hết sức cẩn thận, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt trước đã, chuyện ở trại này ngươi không cần lo lắng."
"Mọi thứ săn được, hái được rau rừng đều sẽ chia cho Vương Ngọc Liên một phần."
"Được."
Cố An Nhiên đáp lời, cũng không trực tiếp đi vào lều trại mà đi vào khu rừng xung quanh khu trại.
Nàng phải đưa một ít trái cây cho những con đười ươi đang canh giữ khu trại, dù sao trên núi vào mùa đông cũng có rất ít trái cây.
Sau khi nhìn thấy Hồng Mao Tỉnh Vương, nàng lấy ra mấy nải chuối lớn và rất nhiều táo.
Cố An Nhiên: Những trái cây này là cho các ngươi, những ngày này rất cám ơn các ngươi.
Hồng Mao Tinh Vương ôm hết chuối và táo trên tay như thường lệ: Đười ươi chúng ta có thể quay lại lãnh thổ của ngươi chưa? Bên ngoài chán quá.
Cố An Nhiên lắc đầu: Tạm thời vẫn chưa được, bởi vì ngày mai ta còn phải ra ngoài, sẽ phải làm phiền các ngươi thêm một thời gian nữa.
Hồng Mao Tinh Vương gật đầu: Ồ, được rồi.
Sau khi sắp xếp xong những chuyện này, Cố An Nhiên trở về khu trại, vào lều nghỉ ngơi trong khi Vương Ngọc Liên đang chuẩn bị bữa tối.
Ngoài món rau rừng xào còn có một đĩa trứng gà rừng chiên, món quan trọng nhất là vịt nấu đậu núi.
Món ăn này là mấy ngày nay Vương Ngọc Liên cố ý học ở chỗ Lỳ Điền Bảo.
Cách làm cũng không quá khó, chỉ cần cắt đậu núi thành từng sợi rồi cắt thêm vài lát gừng, ớt khô và tỏi.
Món ăn này không thể thiếu hành, cắt hành thành từng đoạn, vo lá hành lá thành từng khối để dùng sau.
Vịt cần được luộc trong nước với rượu gạo một lúc cho ra hết mùi tanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận