Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 389: Núi Sâu Rừng Già (1)

Chương 389: Núi Sâu Rừng Già (1)Chương 389: Núi Sâu Rừng Già (1)
Cố An Nhiên phồng má: "Nói cách khác, còn có cách dùng lợi hại hơn sao? Bao lâu chàng mới có thể mở khóa?"
Dạ Tu Mặc thần bí nói: "Ta còn đang cố gắng, hẳn là không bao lâu nữa là được rồi."
'A, vậy ta đi đây! Cảm ơn chàng vì chủy thủ nhé."
"Ừm, còn gì nữa không?" Dạ Tu Mặc có hơi thương cảm hỏi.
"Còn cái gì nữa?" Cế An Nhiên mờ mit quay đầu lại.
Dạ Tu Mặc kéo tay Cố An Nhiên, kéo nàng vào lòng, ôm lấy nàng từ sau lưng.
"An An, đồ ngốc."
"Khi nói lời tạm biệt thì phải ôm!"
Đám người Nhị Cường và Đào Vọng Đường đứng xa thấy thế đều hết sức ăn ý xoay người đi, không quấy ray Dạ Tu Mặc và Cố An Nhiên nữa.
Chỉ có Đại Cường không xoay người mà dùng hai tay che kín mắt, thế nhanh khe hở đầu ngón tay của hắn ta lại rất lớn, vừa thấy đã biết hắn ta đang trắng trợn nhìn lén.
Cố An Nhiên giấy giụa xoay người trong lòng Dạ Tu Mặc, hai tay ôm lấy cổ Dạ Tu Mặc. Dạ Tu Mặc nhất thời không kịp phản ứng, trong đồng tử đều là vẻ kinh ngạc.
"Hửm, thế mà tính là ôm sao?" Cố An Nhiên hơi ngẩng đầu, cười trêu chọc hỏi.
"Tính..." Dạ Tu Mặc thấp giọng, trao một nụ hôn lên trán Cố An Nhiên, sau đó không nỡ buông nàng ra.
Cố An Nhiên cười nói: "Dạ Tu Mặc, ta phải đi, lần này ngoại trừ đến Viên Châu làm việc, ta còn muốn xem tình huống trên đường."
"Lần này đến Viên Châu, có thể ta phải đi hơn phân nửa toàn bộ phía Nam”"
"Được." Dạ Tu Mặc khẽ gật đầu, hắn ta cũng có chuyện cần xử lý của mình, không chỉ có chuyện của thành Mặc An.
Cố An Nhiên dẫn đoàn người Đào Vọng Đường vòng qua thành Mặc An, tiếp tục đi về phía Nam.
Đi theo bản đồ trong tay Đào Vọng Đường, đi chưa được mấy ngày đã vào rừng sâu núi thẳm.
Trong rừng kia dường như tối tăm không có ánh mặt trời, các loại cỏ dại bụi gai dây leo quấn vào nhau, muốn đi nhanh cũng không được!
Tuy nhiên so với đi đường vòng ở chân núi thì đi vào rừng tốt hơn một chút, còn sẽ không đụng phải người Khương.
Trong rừng ngay cả một tia ánh mặt trời cũng không có, cả người Đào Vọng Đường mệt mỏi khom lưng.
Hắn thở hồng hộc nhìn Đại Cường Nhị Cường mặt không đỏ tim không đập tinh thân phấn chấn như trước, còn cả Cố An Nhiên cũng y hệt.
Hắn cực kỳ ngượng ngùng nói: "An Nhiên cô nương, chúng ta đi liền ba canh giờ trên đường núi, ta thấy trời cũng tối rồi, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút hay không?”
Cố An Nhiên liếc Đào Vọng Đường một cái nói: "Có thể"
Đào Vọng Đường lúc này lập tức đặt mông ngã ngồi dưới đất: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"
Cố An Nhiên bất lực nói: "Nhưng không phải ở đây, nơi này không có chỗ cắm trại, chờ tìm được chỗ có thể cắm trại mới nghỉ chân được."
"Hả?" Đào Vọng Đường kêu rên một tiếng, giãy giụa để tuỳ tùng đỡ dậy, tiếp tục đi theo Cố An Nhiên.
May thay, đi không bao xa thì bọn họ đi tới một địa phương tương đối bằng phẳng, mọi người dựng lều trại ở chỗ này.
Lầu trại này chính là loại lều trại trong thế giới trước kia của Cố An Nhiên, mọi người thấy cũng không khỏi ngạc nhiên.
Bởi vì cửa hàng tạp hóa của thành Mặc An và cửa hàng tạp hóa của Cố An Nhiên đều có bán loại lầu này, chỉ là giá cả không rẻ mà thôi. Dựng lều xong, Cố An Nhiên lấy gạo ra, tuỳ tùng của Đào Vọng Đường cực kỳ thức tời.
“Ta đi tìm nước."
"Ta đi nhặt củi."
Đào Vọng Đường phất tay về hướng hai người nói: "Đi đi đi, làm việc linh hoạt một chút, lão gia các ngươi đói bụng rồi."
Cố An Nhiên dặn dò: "Cách đây không xa hẳn là có nước, đứng từ đây là có thể nghe thấy tiếng nước rồi, các ngươi đừng đi quá xa."
"Vâng, An Nhiên cô nương." Tuỳ tùng Đào Giáp và Đào Ất cung kính nói.
Giờ phút này, xuyên qua tán cây trong rừng đã có chút ánh trăng chiếu xuống, chiếu sáng những cành khô trong rừng như bàn tay xương của người trông rất quỷ di.
Bạn cần đăng nhập để bình luận