Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 919: Sinh San (1)

Chuong 919: Sinh San (1)Chuong 919: Sinh San (1)
Cố An Nhiên thở phào nhẹ nhõm nói: "Cuối cùng Du Nương cũng sinh con rồi. Lại nói, nàng ấy cũng đã chờ mong hai đứa con song sinh trong bụng rất lâu rồi, hy vọng đến lúc đó con của ta cũng có thể bình an sinh ra."
"Tiểu công chúa và tiểu hoàng tử do bệ hạ sinh ra, đương nhiên sẽ bình an sinh ra hơn nữa còn sẽ rất thông minh." Trương Ngưng tiếp tục nói.
"Khi Du Nương sinh có thuận lợi không?" Cố An Nhiên hỏi.
Bởi vì nàng nhớ tới cảnh Mạt Nương sinh con, khó tránh khỏi có chút bối rối.
Trương Ngưng dừng lại một chút, nhưng vẫn không dám nói dối, thành thật nói: "Thần nghe nói trong cung phái mama qua bên đó, cầm kéo cắt cho rộng ra."
"Chịu không ít khổ, nhưng may mắn là vẫn bình an.
"Nhưng bệ hạ, người là người may mắn, sẽ không như vậy, nhất định sẽ bình an, người yên tâm”
Trương Ngưng sợ Cố An Nhiên sợ hãi nên thấp giọng an ủi.
Cố An Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình: "Hy vọng là vậy. May ngay nay tinh tinh va khf chat cua C6 An Nhiên đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, cả người nàng đều toát ra vẻ sáng ngời của người mẹ, khác xa với tính tình lạnh lùng và khắc nghiệt trước đây.
Vì ngày sinh của Cố An Nhiên đang đến gần nên Dạ Tu Mặc gần như đã gạt hết mọi công việc qua một bên để có thể ở bên cạnh nàng.
Ở thành Mặc An bên kia, Dạ Tu Mặc hoàn toàn trở thành một người rảnh tay, mọi chuyện đều giao cho Ám Minh.
Ngay cả Cố Thẩm Diệp và Mạt Nương cũng chuyển vào bên trong cung Hàm Cương ở, sẵn sàng bất cứ lúc nào.
Thời gian chậm rãi trôi qua đến giữa tháng mười hai, thấy đã đến ngày chuyển dạ, Cố An Nhiên một chút cảm giác cũng không có.
Cố Thẩm Diệp quan tâm hỏi: "Nhiên Nhiên, bụng của muội có gì khác thường không?”
Cố An Nhiên xua tay nói: "Ca, muội không có cảm giác gì cả, chỉ sợ là tiểu tử này cảm thấy bên ngoài lạnh quá nên không muốn ra."
Cố An Nhiên mỉm cười nói đùa với mọi người.
Mạt Nương lần nữa bắt mạch cho Cố An Nhiên, sau đó nói: "Bệ hạ yên tâm, dù muộn mấy ngày cũng không sao, bây giờ cơ thể của ngươi rất tốt."
Dạ Tu Mặc nhìn Trương Ngưng hỏi: "Đã chuẩn bị nhũ mẫu cho hoàng tử công chúa chưa?"
Trương Ninh cung kính đáp: "Thưa nhiếp chính, bọn họ đều đã vào cung, mọi chuyện đã an bài xong."
Dạ Tu Mặc yên tâm gật đầu.
Nuôi con bằng sữa mẹ là điều tốt cho trẻ con, nhưng đối với người mẹ thì việc cho con bú đêm lại là một điều vô cùng vất vả.
Hắn không muốn An An quá vất vả nên đã sớm sai người tìm nhũ mẫu.
Sẽ không làm An An mệt mỏi, và cũng không để cho đứa bé thiếu sữa.
Cố An Nhiên nghĩ đến khoảng thời gian ở cữ sau này, lúc đó nàng không thể nào ăn cay được, chỉ có thể ăn đồ thanh đạm.
Vì vậy, nàng nhìn Trương Ngưng nói: "Phân phó phòng bếp, kêu bọn họ bữa tối làm thịt nướng và một nồi lẩu."
"Cái này. . " Trương Ngưng có chút xấu hổ nhìn Cố Thẩm Diệp.
Bởi vì những thứ này quá cay, nên Mạt Nương và Cố Thẩm Diệp đã đặc biệt dặn dò không được để bệ hạ ăn quá nhiều.
Nghĩ tới Cố An Nhiên sắp sinh, Cố Thẩm Diệp gật đầu nói: "CU dựa theo chỉ thị của bệ hạ mà phân phó phòng bếp chuẩn bị."
Lúc này Trương Ngưng mới gật đầu đi về phía phong bep.
Vào giờ ăn tối, các món ăn kèm và thịt nướng được bày ra đầy bàn, chính giữa đặt một nồi lẩu uyên ương.
Bên trong, nước lẩu màu trắng sữa và nước lẩu màu đỏ rực đang sôi sùng sục, tỏa ra mùi thơm nồng nàn.
Cố An Nhiên chưa bao giờ mong được ăn như hôm nay.
Nàng ăn rất nhiều lát thịt bò và thịt dê thái mỏng, sau khi ăn lửng dạ, nàng bắt đầu ăn thật nhiều xiên que.
Đến cuối bữa, Trương Ngưng nhịn không được nữa khuyên nhủ: "Be hạ, người kìm chế chút, coi chừng không tốt cho tiểu hoàng tử trong bụng."
Cố An Nhiên vuốt ve cái bụng ngày càng tròn tria của mình rồi dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận