Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 604: Thanh Danh So Với Nàng Ấy, Không Đáng Để Nhắc Tới (1)

Chương 604: Thanh Danh So Với Nàng Ấy, Không Đáng Để Nhắc Tới (1)Chương 604: Thanh Danh So Với Nàng Ấy, Không Đáng Để Nhắc Tới (1)
Tuy rằng ca ca của nàng cũng đã từng là nhân vật tiếng tăm trong thương trường, nhưng mà đây là cổ đại, đương nhiên Đào Vọng Đường sẽ càng quen thuộc hơn.
"Ừm, muội tìm hắn nhờ giúp đỡ đi, hắn là người không tồi, muội đừng bạc đãi hắn." Cố Thẩm Diệp nói lời công đạo.
Cố An Nhiên xua tay: "Vậy cũng không dul Đào Vọng Đường là người đầu tiên cho muội rất nhiều tiền kể từ khi muội đến nơi này."
"Hơn nữa, hắn chưa từng hãm hại muội, từ trước đến nay cũng rất đứng đắn với muội, đương nhiên muội sẽ không hại hắn rồi."
"Đúng rồi, ca, bây giờ chúng ta còn lại bao nhiêu bạc thế?" Cố An Nhiên bỗng nhiên hỏi.
Cố Thẩm Diệp nói sự thật: "Lúc trước, chúng ta mua một quặng sắt ở thành Mặc An để chế tạo vũ khí tốn hai mươi vạn lượng bạc. Lại phát quân lương cho binh lính, bạc lần trước muội mang về, ước chừng chỉ còn hơn mười vạn lượng."
"Tiểu tử Dạ gia kia vốn định tặng không quặng sắt này nhưng ta từ chối."
"Ta hiểu tính tình của muội, cũng không muốn thấp hơn một bậc trước mặt người khác, cho nên hắn ép xuống bán cho chúng ta với giá rất thấp." C6 An Nhiên có chút nhận thức đồng đạo: "Không chiếm tiện nghi là đúng, nếu không quả thật muội không biết nên đối diện với hắn như thế nào."
"Ca, muội đi làm, vốn tưởng hai trăm vạn lượng có thể dùng được một thời gian, không ngờ còn chưa tới một tháng mà đã sắp cạn kiệt rồi, muội phải nhanh chóng kiếm tiền thôi."
"Đi thôi" Cố Thẩm Diệp cười cưng chiều, ngoắc Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên trở về phòng mình, Nam Liên đang chờ ở bên trong, giống như có chuyện quan trọng cần bẩm báo.
Cố An Nhiên muốn đến không gian để kiểm kê hàng tồn, cho nên hỏi: "Nam Liên, xảy ra chuyện gì sao?"
Nam Liên nói: "Nguyệt Mạn kia không chịu dùng thuốc do bọn người Mạt Nương kê, nàng ta luôn cảm thấy Mạt Nương và người sẽ liên thủ hãm hại nàng ta."
"Rồi sao nữa?" Cố An Nhiên không quan tâm hỏi.
"Cho nên hiện giờ mặt nàng ta đều bị thối rửa sinh mủ, nếu cứu chữa chậm trễ, sợ là mạng cũng không còn." Nam Liên bẩm báo nói.
Cố An Nhiên lại nói: "Thuốc, các ngươi chỉ cần quan tâm một ngày ba bữa mang qua, uống hay không là chuyện của nàng ta." Nam Liên nhất thời không nói gì, dáng ve muốn nói lại thôi.
"Có chuyện gì cứ nói thẳng." Cố An Nhiên lãnh đạm nói.
"Nếu Nguyệt Mạn chết, thành chủ và phó thành chủ có đánh nhau không? Nếu là vì một nữ nhân như vậy thì thật không nên, dù sao bây giờ nàng ta cũng nửa sống nửa chết." Nam Liên nói ra lo lắng của mình.
Ánh mắt Cố An Nhiên sáng quắc nhìn nàng ấy: "Ngươi sẽ không nghĩ là chuyện ta hãm hại Nguyệt Mạn, ca ca hoàn toàn không biết đấy chứ?"
Dường như Nam Liên có hơi ngạc nhiên: "Chẳng lẽ thành chủ đã biết rồi sao?"
Cố An Nhiên hơi gật đầu: "Đương nhiên biết, thậm chí còn xử lý một số manh mối có thể gây bất lợi cho ta nữa."
"Tuy Nguyệt Mạn là muội muội của Nguyệt Tà, nhưng tính tình của nàng ta thật sự không xứng làm muội muội của hắn."
"Hơn nữa, ca ca của ta... Là một người muội khống.
Chuyện này thì Cố An Nhiên không nói trực tiếp với Nam Liên, mà chuyển đề tài: "Chuyện này, ngươi yên tâm được rồi."
"Nếu không còn gì nữa thì ngươi ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi." Mà giờ phút này, bên trong thư phòng của Cố Thẩm Diệp, cận vệ của hắn đang bẩm báo: "Báo cáo phó thành chủ đại nhân, mọi manh mối khả nghi đều đã được rửa sạch, không còn bất kỳ kẻ nào nghĩ tới chuyện của Nguyệt Mạn cô nương và thành chủ có liên quan với nhau."
"Tốt, ngươi lui ra đi" Cố Thẩm Diệp cũng không ngẩng đầu lên.
Cận vệ kia không lui, nghĩ nghĩ vẫn nên tiếp tục nói: "Phó thành chủ đại nhân, thật ra Nguyệt cô nương chỉ là một nữ tử yếu đuối, ở thành Kính Hồ cũng sẽ không có gì trở ngại, chỉ cầm trông coi chặt chẽ hơn là được rồi."
"Hiện giờ nàng ta biến thành bộ dáng này, khó tránh khỏi có người sẽ cảm thấy ngài vong ân phụ nghĩa, ảnh hưởng đến thanh danh của ngài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận