Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 463: Vô Tình Ôm Việc (1)

Chương 463: Vô Tình Ôm Việc (1)Chương 463: Vô Tình Ôm Việc (1)
A Từ gật đầu rồi ngoan ngoãn ngồi xuống đệm.
A Ly hỏi: "Ngươi muốn học Bách gia tính, Tam tu kinh hay Thiên tự văn trước?”
A Từ mím môi nói với giọng van lơn: "Ta học viết tên của mình trước được không?"
A Ly liền đồng ý mà không thèm đắn đo: "Đương nhiên là được."
Cậu đổ một ít nước trà vào nghiên rồi cầm thỏi mực trên bàn lên cẩn thận mài.
Cậu vừa mài mực vừa nhìn A Từ nói: "Ngươi cầm cây bút này lên."
A Từ cầm cây bút trong tay, nhưng vì từ trước đến nay cậu chưa cầm bút bao giờ nên tay phải của cậu nắm lại thành hình nắm đấm để cầm chặt cây bút.
A Ly thoáng chút bối rối: 'Không cầm bút như thế, cầm thế không viết được."
Nói xong, cậu buông thỏi mực trong tay xuống rồi gỡ nắm tay của A Từ ra, kiên nhẫn dạy A Từ cách cầm bút đúng.
Nếu là cậu của ngày trước sẽ không kiên nhẫn như vậy, cậu sẽ chỉ thấy rằng đó là chuyện ngốc nghếch.
Nhưng cậu quả thực rất ngưỡng mộ A Từ, chỉ cần ăn no là vui vẻ suốt ngày được.
Đại Cường tràn đầy năng lượng, căn bản là không ngơi tay, sau khi đưa tay nải mình cho người khác đeo, hắn ta vui vẻ ngắm nhìn tòa nhà của Đào Vọng Đường từ trong ra ngoài một lần.
Cuối cùng, đến khi người dẫn đường kia thấm mệt, Đại Cường còn chưa đã thèm.
Hắn ta nhìn gã sai vặt dẫn đường hỏi: "Nơi náo nhiệt nhất Viên Châu là ở đâu?"
Gã sai vặt ra vẻ đưa đám hỏi: "Ngài còn muốn đi dạo nữa ư? Tiểu nhân thật sự không đi nổi nữa."
Đại Cường cười ngây ngốc: "Ha ha ha ha, ta không hành ngươi nữa, tự ta ra ngoài thôi, ngươi nói cho ta biết con phố nào náo nhiệt là được."
Gã sai vặt nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm: "Phố Thanh Chính, là con phố náo nhiệt nhất thành Viên Châu bọn ta."
"Trên con phố đó có rất nhiều món ăn vặt đặc sắc của Viên Châu."
Gã sai vặt bấm ngón tay kể: "Bún tre nhà bà Lý, bánh hoa quế lạnh nhà Vương đại nương, còn có thịt xương cừu nhà Trương đại bá nữa.”
Gã sai vặt vừa kể vừa nuốt nước miếng.
Đại Cường võ bả vai gã sai vặt: "Được rồi, ta biết rồi, lát nữa ta về sẽ mang thịt xương cừu về cho ngươi." Gã sai vặt gãi đầu ngượng ngùng, nhưng trong mắt lại có vẻ mong chờ: "Sao lại không biết xấu hổ thế được!"
"Đúng rồi, nếu ngài muốn ra ngoài thì nên ra ngoài nhân lúc còn sớm, nếu không sẽ bỏ lỡ cơm tối, vậy thì không tốt."
"Hôm nay sau bếp chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, dù là đồ ăn trong phủ Vương gia cũng không chắc đã chú trọng bằng phủ bọn ta đâu, ngài đừng nên bỏ lỡ."
Gã sai vặt nói như vậy, Đại Cường cảm thấy càng hứng thú hơn, trong lòng cảm thán Đào Vọng Đường có tiền.
Một mình hắn ta ra khỏi nhà Đào Vọng Đường, đi tới phố Thanh Chính.
Quả nhiên, trên phố quanh quẩn mùi thơm của các loại món ăn, có một cái sạp nhỏ ở đằng trước có rất nhiêu người chen lấn.
Đại Cường vất vả lắm mới chen vào được, phát hiện đúng như gã sai vặt nói, sạp bán thịt xương cừu.
Có người bên cạnh bị Đại Cường chen lên thì không vui nói: "Tên đầu trọc này, sao lại không có quy củ vậy, ỷ vào sức lớn mà ép người, đúng là buồn cười."
Đại Cường gãi cái đầu trọc nói: "Xin lỗi, vậy ngươi vào đi, chúng ta đổi chỗ."
Nói xong, hắn ta lui ve sau một bước, nhường lại vị trí của mình.
Đại Cường cũng không phải muốn chen ngang, hắn ta chỉ muốn nhìn xem bên trong rốt cuộc bán cái gì, có như vậy hắn ta mới yên tâm xếp hàng được.
Bằng không, xếp hàng cho đã rồi, đến lượt mới phát hiện không phải món mình muốn, chẳng phải là lãng phí thời gian sao?
Lúc đến lượt Đại Cường, hắn ta mua hai túi thịt xương cừu, một túi cho bản thân ăn, một túi hắn ta định bụng mang về cho gã sai vặt.
Đi về trước không xa, lại thấy có rất nhiều nhiều vây vào một chỗ, Đại Cường cảm thấy khả năng lại là đồ ăn ngon.
Vậy nên, hắn ta ngoan ngoãn xếp hàng bên ngoài đám người, lần này hắn ta không tiến lên xem, sợ chọc người khác không vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận