Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 268: Lân Này Sét Sẽ Không Đánh Ngươi (1)

Chương 268: Lân Này Sét Sẽ Không Đánh Ngươi (1)Chương 268: Lân Này Sét Sẽ Không Đánh Ngươi (1)
Đúng lúc Cố An Nhiên định ra tay, có tiếng u tram của Dạ Tu Mặc phát ra ở sau lưng.
Bây giờ các ngươi ngày càng tự tung tự tác rồi?"
Binh sĩ đứng đầu đó liếc nhìn ngọc bội núi Tranh Chương Nga ở trên thắt lưng của Dạ Tu Mặc, lập tức kêu mấy tên binh sĩ thuộc hạ cũng kính hành lễ.
"Thành chủ!"
Dạ Tu Mặc nhếch môi khẽ nở một nụ cười ấm áp nhẹ nhàng: "An An, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Cố An Nhiên nhẹ nhàng gật đầu với Dạ Tu Mặc.
Dạ Tu Mặc ngoảnh mặt qua nhìn về hướng mấy tên binh lính, nụ cười ấm áp ở trên mặt liền biến mất.
"Ta từng hạ lệnh sao? Ngươi có biết không?" Giọng điệu lạnh lùng, kèm theo sự chất vấn khiến cho chân của binh sĩ đứng đầu đó run lẩy bẩy.
Hắn ta đã chuẩn bị tâm lý sau khi về quân doanh sẽ bị đánh một trận, ai bảo hắn ta có mắt mà không tròng.
Những binh sĩ khác nhìn thấy người đứng đầu của mình đã quỳ xuống rồi, bọn họ cũng lần lượt quỳ xuống dưới đất thỉnh tội.
Dạ Tu Mặc nói: 'Lát nữa sau khi thu quân xong, tự mình tới quân doanh chịu phạt."
Dạ Tu Mặc nói xong, quay trở lại bên cạnh Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên cảm thấy tài năng này của Dạ Tu Mặc có thể gọi là trở mặt trong kịch Tứ Xuyên.
Giọng của hắn ta lưu luyến dịu dàng, những ngón tay dài lại phân rõ từng đốt xương chỉ vào Trịnh Kim và Trịnh Ngân.
"An An, hai tên này, làm thế nào mà chọc nàng tức giận rồi?"
Đại Cường ngơ ngác rất lâu, cuối cùng bây giờ cũng đã phản ứng lại, cô nương An Nhiên có quen biết với thành chủ của thành Mặc An hả.
Hơn nữa, thân là nam nhân, hắn ta nhìn cái là nhận ra ngay, thành chủ của thành Mặc An này có ý với cô nương An Nhiên của bọn họ.
Nhưng mà, chắc là vẫn chưa có được.
Nghĩ tới đây thôi, Đại Cường nhìn Dạ Tu Mặc với ánh mắt không thiện cảm, cao ngạo "hừ” một tiếng.
Không phải ai cũng có thể sánh đôi được với cô nương An Nhiên của bọn họ, chí ít... chí ít cũng phải thắng hắn ta mới được.
Cố An Nhiên vẫn chưa nói gì, Đại Cường đã lớn tiếng nói: "Làm thế nào chọc chúng ta tức giận sao? Không tính chuyện hai tên đó da quăng nương thân lại ở trên đường chạy nạn, bây giờ còn muốn lừa tiền của chúng tôi nữa."
Đại Cường nhận ra được, thành chủ đứng về phía của họ, cho nên lời nói nửa thật nửa giả.
Dạ Tu Mặc liếc nhìn Đại Cường, ánh mắt từ từ nán lại ở trên cái đầu trứng kho của Đại Cường, dường như muốn nói điều gì.
Thần Phong trợn mắt, âm thầm trao đổi với Dạ Tu Mặc: "Chủ nhân, tên này không uy hiếp được, người tuyệt đối không cần phải thần hồn nát thần tính"
Dạ Tu Mặc nghe lời của Thần Phong, dần dần cau mày hỏi: "An An, đúng không?"
Cố An Nhiên hơi nhướng mày, không nói gì, coi như âm thầm thừa nhận lời nói của Đại Cường.
Nhưng mà, dường như bách tính thành Mặc An chính nghĩa đó vẫn chưa nhìn rõ tình hình, trượng nghĩa cố chấp nói: "Gì mà tống tiền của các ngươi? Rõ ràng chính là các ngươi chụp bao tải lên người ta rồi đánh một trận, sau đó ăn cắp tiên của người ta."
Lúc này binh sĩ đứng đầu vẫn cúi đầu hành lễ ở dưới đất, trong lòng không còn gì để nói âm thâm nghĩ : "Huynh đệ, lần này không những bị ngươi hại thảm thế này, quan trọng là ngươi vẫn mù quáng như vậy? Bây giờ vẫn còn khăng khăng cho mình là đúng sao?” "Còn dám phản bác lời của cô nương này sao? Ta cũng kính trọng ngươi là một anh hùng.”
Lúc này, Trịnh Kim và Trịnh Ngân đã tỉnh dậy, vừa tỉnh dậy lại nhìn thấy Dạ Tu Mặc đang xuất hiện ở trước mặt.
Bọn chúng còn tưởng rằng thành chủ đến để chủ trì công đạo cho bọn chúng, khóc chảy cả nước mắt nước mũi.
"Thành chủ đại nhân, tiểu nhân là dân của thành Mặc An, trước giờ vẫn luôn cống hiến cho thành Mặc An, hai tên ở ngoài vào này không phân biệt rõ trắng đen đã đánh người, còn ăn cắp ngân lượng của chúng tiểu nhân nữa, xin thành chủ đại nhân làm chủ cho hai huynh đệ chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận