Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 593: Bi Truc Xuat Khoi Phu Của Thành Chủ (2)

Chuong 593: Bi Truc Xuat Khoi Phu Của Thành Chủ (2)Chuong 593: Bi Truc Xuat Khoi Phu Của Thành Chủ (2)
"Ta biết huynh đã vất vả giải quyết chuyện trong thành, cho nên ta mới đặc biệt mang canh gà tới cho huynh."
Sau một hồi trầm mặc, Cố Thẩm Diệp lạnh lùng nói: "Ta không đói, ngươi tự ăn đi."
Tuy nhiên, Nguyệt Mạn lại không chịu ngoan ngoãn rời đi, mà lại mạnh dạn trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Sau khi bước vào, nàng ta còn đóng cửa lại trông giống như thể là chỉ vô tình.
Cố Thần Nguyệt liếc mắt nhìn Nguyệt Mạn, cưỡng ép đè nén sự chán ghét ở đáy mắt.
Hắn ta không hiểu, tại sao một người hào hiệp trượng nghĩa và đầy ánh nắng như Nguyệt Tề lại có thể có một người em gái ghê tởm như giòi trong cống ngầm như vậy.
Tuy nhiên, trước khi Nguyệt Te qua đời, người mà hắn không yên tâm nhất lại cũng chính là người em gái này của mình.
Thế nên, cho dù hắn ta có chán ghét đi chăng nữa thì hắn ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng kìm nén lại sự chán ghét.
"Không phải ta đã nói là ta không đói hay sao, tại sao ngươi vẫn không có quy củ mà xông vào như vậy?" Sắc mặt của Cố Thẩm Diệp không tốt.
Nguyệt Mạn trở lại dáng vẻ như bông hoa nhỏ màu trắng trước kia, lã chã nước mắt như muốn khóc: "Thẩm Diệp ca ca, ta không có ý gì khác đâu, ta chỉ muốn quan tâm đến huynh mà thôi."
Nói xong, nàng ta mang hộp thức ăn có canh gà ra bên ngoài, múc lên một cái rồi thổi nguội, nói: "Nếu Thẩm Diệp ca ca thấy phiền phức, ta có thể đút cho huynh ăn." Cho dù là quyến rũ thì ánh mắt của Nguyệt Mạn lúc này cũng tràn đầy vẻ tha thiết.
Thấy Cố Thẩm Diệp không có ý định uống canh, nàng ta bước lên phía trước vài bước.
Cố Thẩm Diệp tỉnh bơ lặng lẽ lùi lại hai bước: "Nguyệt Mạn, ta không nghĩ Nguyệt Tê muốn nhìn thấy ngươi như vậy, ngươi phải tự trọng!"
Nguyệt Mạn phớt lờ Thẩm Diệp, xoay người đặt bát canh gà lên bàn.
Nếu mềm không được, vậy thì nàng ta chỉ có thể dùng cứng, nàng ta không tin rằng sẽ có người đàn ông nào không bị lay động.
Nàng ta nắm thắt lưng của mình, một mặt vừa chậm rãi lôi kéo, một mặt vừa đi đến gân Cố Thẩm Diệp.
Cố Thẩm Diệp không kìm nén được sự chán ghét trong lòng, đẩy Nguyệt Mạn một cái: "Cút!"
Nguyệt Mạn ngã nhào xuống đất, vẻ mặt tràn đầy sự hoài nghi. Làm sao có thể có một người đàn ông nào mà ngay cả phụ nữ đến tận cửa cũng không cần chứ? Điều này sao có thể được...
Đúng lúc này, Cố An Nhiên quay lại, suýt chút nữa là Nam Liên đã chạy tới báo cáo với nàng: "Thành chủ đại nhân, cái đó Nguyệt Mạn đang mặc... Rất mát mẻ đi tới phòng của phó thành chủ."
Cố An Nhiên thầm nói một tiếng trong lòng, nguy rồi!
Một người chị dâu như vậy, nàng không muốn chút nào, thật là quá mất mặt Cố gia.
Nàng quát một tiếng: "Ngân Dal"
Sau đó, nàng cưỡi ở trên người của Ngân Dạ, nhanh chóng chạy về phía cửa phòng Cố Thẩm Diệp!
Đến cửa phòng, nàng chỉ nghe thấy âm thanh của ai đó đang khóc nức nở ở trong phòng.
Nàng giận không chỗ phát tiết: "Bùm!" một tiếng, một cước đá văng cửa phòng.
Cố Thẩm Diệp nhìn Cố An Nhiên tựa như nhìn thấy một vị cứu tinh, sau đó có chút bối rối giải thích: "Nhiên nhiên, chuyện không phải như muội nhìn thấy đâu."
"Muội biết." Cố An Nhiên lạnh lùng trả lời.
Ánh mắt của nàng lạnh lùng nhìn về phía Nguyệt Mạn đang ở trên mặt đất, chất vấn: "Ngươi còn biết hai chữ xấu hổ được viết như nào không?”
Không đợi Nguyệt Mạn lên tiếng, nàng xách Nguyệt Mạn lên giống như là đang nhặt rác rưởi, rồi sau đó ném thẳng ra ngoài cửa.
Nguyệt Mạn nặng nề ngã xuống đất, đau đớn nghiến răng!
Nhưng dường như là nàng ta không cam lòng, sau khi chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, nàng ta lại phóng tới phòng của Cố Thẩm Diệp.
Lúc này, Cố An Nhiên cũng không thèm quan tâm đến tình cảm với Nguyệt Tề, mà kiên quyết tát một bát tai cho nàng tal
Ngay lập tức mặt của Nguyệt Mạn sưng tấy lên, khóe miệng cũng chảy ra tí máu.
Cố An Nhiên không thèm để ý chút nào, nàng nhìn Nam Liên đang đi tới, nói: "Trong phủ thành chủ này, Nguyệt Mạn không được phép ở nữa."
"Ngươi tìm một phòng khác cho nàng ta ở đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận