Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 696: Mat Nuong Gap Nguy Hiem (2)

Chuong 696: Mat Nuong Gap Nguy Hiem (2)Chuong 696: Mat Nuong Gap Nguy Hiem (2)
Cố An Nhiên nói: "Kho bạc của thành Kinh Hồ trống rỗng, cứ dùng hết số tiền này cho kho bạc đi. Lần này muội đến Tuyên Thành đã vơ vét được không ít ngân lượng. Khi đến lúc, muội sẽ đưa một nửa cho thành Kinh Hồ sử dụng."
Nàng nhìn quanh phủ thành chủ một vòng rồi nói: "Muội còn nói, sao lần này trở về có gì đó là lạ, Đại Cường đâu?”
Đại Cường hiện đang quản lý các công việc vặt của phủ thành chủ, cho nên lẽ ra phải nhìn thấy hắn ta ở phủ thành chủ.
Nhưng Cố An Nhiên lại không nhìn thấy.
Cố Thẩm Diệp cười nói: 'Mạt Nương sắp sinh rồi, mấy ngày nay ta đặc biệt cho phép hắn chăm sóc Mạt Nương."
"Vậy à. Lát nữa cơm nước xong muội sẽ đi thăm Mat Nương."
Ba người cùng nhau tiến vào đại sảnh, đồ ăn được bưng ra, chưa ăn được mấy miếng, Nhị Cường đã thở hổn hển chạy tới.
Hắn ta tỏ vẻ hoảng hốt nói: "An Nhiên cô nương, không xong rồi, tẩu tẩu ta xảy ra chuyện rồi."
Cố An Nhiên đặt đũa lên bàn, cau mày hỏi: "Nàng ấy sao vậy?"
Nhị Cường tỏ vẻ nghiêm trọng nói: "Tẩu tẩu ta... khó sinh, hài tử quá lớn, mà tư thế của thai nhi không đúng."
"Tẩu tẩu đã phát hiện ra điều này từ lâu, cố gắng đảo ngược tư thế của thai nhi nhưng không thành công. Mấy vị đại phu ở thành Kinh Hồ cũng nói không thể làm gì được."
"Tẩu tẩu nói ca ca ta mổ bụng nàng ấy, lấy hài tử ra, nếu không chính là một xác hai mạng."
"Ca ca bây giờ quá sợ hãi chỉ biết ôm tẩu tẩu khóc."
Thực ra Nhị Cường cũng không biết tìm Cố An Nhiên có ích gì hay không, dù sao tẩu tẩu hắn ta cũng là đại phu có y thuật giỏi nhất ở thành Kinh Hồ.
Nếu như chính nàng ấy cũng không có cách gì, thì rất có thể các đại phu khác cũng không thể.
Nhưng Nhị Cường không cam tâm, ca ca hắn ta khó khăn lắm mới tìm được người vừa ý, có được hài tử của mình mà lại phải nhận kết cục như vậy.
Cố Thẩm Diệp và Dạ Tu Mặc đều không có tâm trạng ăn cơm nữa, ba người đưa mắt nhìn nhau.
Cố An Nhiên lập tức nói: "Chúng ta đi xem xem, ngươi đừng lo lắng." Nàng võ vai Nhị Cường an ủi. Nhị Cường cúi thấp đầu xuống, mặt mày ủ rũ.
Mấy người vội vàng đi đến trước cửa nhà Mạt Nương, chỉ nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết, tiếng nói của những người năm xưa đã cùng nhau chạy nạn.
Du Nương cũng di tới, chủ yếu là an ủi cảm xúc của Nhị Cường.
Khi mọi người nhìn thấy Cố An Nhiên tới, giống như gặp được vị cứu tinh.
"An Nhiên cô nương, cuối cùng ngươi đã trở về, mau cứu Mạt Nương đi."
Cố An Nhiên vẫy tay với mọi người, nói: "Các ngươi yên lặng, chúng ta vào xem tình hình."
Sau khi vào nhà, nàng đã nhìn thấy Đại Cường đầm đìa nước mắt đang ôm Mạt Nương đã đau đớn đến hôn mê bất tỉnh.
Trên mặt hắn ta không còn nụ cười thật thà như lúc trước nhìn thấy Cố An Nhiên nữa.
Cố An Nhiên trầm giọng hỏi: "Ca ca chắc chắn được mấy phân?”
Cố Thẩm Diệp vì không muốn kế thừa gia nghiệp, năm đó đã chọn học ngành y.
Tuy nhiên, sau nhiều năm không đụng vào những thứ này, liệu hắn ta có thể chắc chắn được không?
"Ta sẽ cố gắng hết sức."
Cố Thẩm Diệp tram mặc hồi lâu, mới nói ra mấy chữ.
Những năm gần đây, bởi vì liên quan đến tận thế, hắn ta vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ những phương pháp này, đôi khi đến lúc cần vẫn sử dụng, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta thực hiện một ca sinh mổ nên không thể đảm bảo chắc chắn được.
Biểu cảm Cố An Nhiên có chút nghiêm nghị, nói: "Muội hiểu."
Nàng hiểu rất rõ ca ca mình, nếu là chuyện chắc chắn, sẽ không dùng mấy chữ "cố gắng hết sức”.
Nhưng lúc này cũng không có biện pháp nào tốt hơn, dù sao Mạt Nương cũng đã kiệt sức mà ngất đi.
Cố An Nhiên vỗ vai Đại Cường đang ôm Mạt Nương khóc lóc, nói: "Đại Cường, để ca ca của ta thử một chút, ngươi ra ngoài trước đi."
Đại Cường tỉnh táo lại một chút, nhưng trong mắt vẫn đẫm nước mắt, ngẩng đầu lên nói: "An Nhiên cô nương, ngươi có cách cứu Mạt Nương phải không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận