Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 906: Ném Một Cái Nồi Lớn (2)

Chương 906: Ném Một Cái Nồi Lớn (2)Chương 906: Ném Một Cái Nồi Lớn (2)
Cố Thẩm Diệp có một loại cảm giác oan trái khó tỏ, chiếc bánh này rõ ràng là nó xin mình mua cho nó mà.
Bởi vì Dạ Tu Mặc đã hạ lệnh, cả thành Kính Hồ không có cửa tiệm nào dám bán bánh và đồ ăn ngọt cho Cố An Nhiên.
Giờ vừa xoay người đã bán đứng mình trước mặt phu quân nó rồi!
Sau khi mang thai, tính cách Cố An Nhiên thay đổi rất nhiều, trở nên trẻ con.
Trước đây nếu Cố An Nhiên nói như thế thì Dạ Tu Mặc sẽ hoàn toàn tin tưởng, nhưng bây giờ hắn không tin dù chỉ một chữ.
Ngược lại hắn bất đắc dĩ cười nói: "Sợ là nàng xin ca ca mua cho."
Cố An Nhiên thấy không qua quýt được chuyện này, vội vàng xua tay nói: "Ai da! Đừng để ý chuyện nhỏ này nữa, cũng đã đến giờ dùng bữa tối rồi, tôi đã cho người làm rất nhiều món ngon, cùng nhau dùng đi."
Dạ Tu Mặc ôm vai Cố An Nhiên, đứng cùng một chỗ với nàng.
Cố Thẩm Diệp lại xua tay từ chối: "Được rồi, phu thê hai người các ngươi tự nhàm chán với nhau đi, ta về trước đây." Cố An Nhiên khó hiểu: "Không ăn cơm sao? Làm rất nhiều món huynh thích ăn."
"Thôi, ăn cơm chó no rồi." Cố Thẩm Diệp khó có khi nói đùa.
Cố An Nhiên cười ranh mãnh nói: "Không phải là Tiểu công chúa vẫn đang đợi huynh về ăn cơm cùng nàng ấy chứ?"
"Nếu là như vậy thì huynh về nhanh chút đi, đừng để người ta nóng lòng chờ mong."
Cố Thẩm Diệp khẽ gật đầu, sau đó rời khỏi hoàng cung, đi về phủ đệ của mình.
Dạ Tu Mặc thấy bước chân của Cố Thẩm Diệp có hơi gấp gáp thì nhướng mày nói: "Tiểu công chúa là chuyện gì vậy?”
Cố An Nhiên nghiêng đầu nhìn Dạ Tu Mặc, cười nói: "Tiểu công chúa của Vô Ngân quốc, bởi vì chuyện chúng ta hợp tác với Tây Chiêu đã cắt đứt đường tiền tài của bọn họ, cho nên nàng ấy hơi tức giận, lặng lẽ đến lãnh thổ của Nam Nguyệt quốc."
"Nhưng mà ta phát hiện tiểu nha đầu đó khá ngây thơ, cũng không có ý gì xấu nên đã giữ nàng ấy ở đây thêm một thời gian."
"Bây giờ cơ thể ta nặng nề, không có cách nào tu mình đi với nàng ấy nên đã nhờ ca săn sóc."
Dạ Tu Mặc thâm thúy nói: "Ồ, ra là vậy."
"Vậy kế hoạch về phía Vô Ngân quốc mà chúng ta đã bàn bạc trước đây, có phải là có thể tiến hành trước thời hạn một chút không?"
"Ừ" Cố An Nhiên đáp lại.
Dạ Tu Mặc hơi cúi đầu, nhìn đôi mi dày cong của Cố An Nhiên, không nhịn được mà hôn xuống nơi ấn đường của nàng.
Sau đó, hắn như lại nhớ tới cái gì, hỏi: "Tiểu công chúa này bao nhiêu tuổi rồi? Nghe giọng điệu của nàng, có vẻ nàng ấy rất trẻ?"
"Ha ha." Cố An Nhiên không khỏi cười ra tiếng.
"Nàng ấy tự mình nói với ta, năm nay nàng ấy mười tám tuổi."
Dạ Tu Mặc suy nghĩ một chút: "Năm nay ca hai mươi tám tuổi, cũng không xem là chênh lệch quá nhiều..."
Cố An Nhiên liếc hắn một cái, nói: "Chàng thật đúng là suy nghĩ lâu dài, ca ca này của ta... loại tính cách này, không cẩn thận một cái là sẽ cô đơn cả đời."
"Sẽ không." Vẻ mặt Dạ Tu Mặc chắc chắn.
Suy cho cùng, vẫn là đàn ông hiểu đàn ông hơn một chút.
"Chúng ta có thể đánh cược." Dạ Tu Mặc lại nói thêm một câu.
Cố An Nhiên lập tức có hứng thú: "Cược cái gì?”
Dạ Tu Mặc dừng một chút rồi nói: "Thành Mặc An, nếu nàng thắng, thu nhập của cả thành đều sẽ thuộc về nàng chứ không thuộc về phủ Nhiếp chính vương, nhưng nếu nàng thua... Ta còn chưa nghĩ ra hình thức trừng phạt nàng.”
"Nếu chàng thắng, cả hai đứa trẻ đều mang họ của chàng." Cố An Nhiên không cần suy nghĩ nói.
Vốn dĩ Cố An Nhiên mang thai song sinh, trước đó nàng và Dạ Tu Mặc đã thỏa thuận, một đứa theo họ cha, đứa còn lại theo họ mẹ.
Dạ Tu Mặc không quan trọng chuyện này, nói: "Con theo họ ai thì ta cũng không để ý..."
"Vậy chàng để ý cái gì?" Cố An Nhiên không nhịn được nhéo cằm Dạ Tu Mặc hỏi.
"Để ý nàng..." Môi Dạ Tu Mặc mang theo hơi thở ấm áp lướt qua môi Cố An Nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận