Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 238: Thi Ra La Nguoi (1)

Chuong 238: Thi Ra La Nguoi (1)Chuong 238: Thi Ra La Nguoi (1)
Nàng vốn nghĩ chưởng quầy tạp hóa có thể chỉ lựa ra lấy một nửa, nhưng không ngờ là hắn lại mua sạch hết cả xe rau.
Với số lượng lần trước, hơn một nửa đều cung cấp cho phủ thành chủ, căn bản là không dư nhiều đồ lắm.
Đợi đến khi hiểu rõ chuyện của tạp hóa, nàng lại đưa rau dưa và trái cây mới đến mấy tửu lâu.
Chưởng quầy tửu lâu cũng giống vậy, có bao nhiêu hàng thì lấy bấy nhiêu hàng, hơn nữa trả thù lao rất sảng khoái.
Bởi vì còn mấy tửu lâu chưa đưa tới nên Cố An Nhiên tạm thời đổi lại khuôn mặt ban đâu, quay về ở lại khách điếm kia.
Nhưng mà lúc này, nàng không đi ngu sớm mà đi ra khách điếm, muốn xem cảnh đêm trong thành Mặc An một chút.
Mới đi ra khỏi chợ đêm phồn hoa chưa được mấy bước, Cố An Nhiên lại nhìn thấy bóng dáng của nam nhân kia.
Nam nhân vẫn mặc xiêm y màu đen thêu vân bạc, đón gió mà đứng.
Dường như hắn cũng nhận ra sự tồn tại của Cố An Nhiên.
Hắn quay đầu lại, xoay người. Da Tu Mặc không buộc mái tóc như suối của mình lại, để mặc nó tung bay sau lưng.
Ngũ quan tuyệt mỹ lộ ra sự quý phái và sang trọng.
Khóe mắt hắn khẽ nhếch lên, khóe môi cũng cong lên, để lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.
Hắn đưa đôi mắt sâu thẳm thu hút nhìn về phía Cố An Nhiên, giọng nói đầy từ tính: “An An..."
Cố An Nhiên ngẩn ra, lập tức cảm thấy khó hiểu: "An An?"
Nàng nhớ rõ, nàng chưa từng nói tên mình với nam nhân ở trước mắt này.
Lập tức, Cố An Nhiên nhíu cặp chân mày tỉnh tế, trên khuôn mặt xinh đẹp phủ một sắc thái tức giận.
"Ngươi điều tra ta sao?"
Dạ Tu Mặc thấy Cố An Nhiên không tránh né hắn như trước, sợ Cố An Nhiên lại hiểu lầm.
Thanh Doanh cười nhẹ: "An An, mười sáu năm trước, trong tiệc sinh nhật bốn tuổi của tiểu công chúa Cố gia, chúng ta đã từng gặp nhau ở đó."
Vẻ phẫn nộ đầy trên khuôn mặt của Cố An Nhiên dần dần biến mất không còn gì, trí nhớ đã lâu cũng dần hiện lên lại trong đầu...
Đó là trong tiệc sinh nhật bốn tuổi của nàng, bởi vì cảm thấy yến hội có quá nhiều quy củ, quá mức nhàm chán, nàng đã đổi xiêm y với con gái của người hầu nhà nàng, sau đó lén lẻn ra ngoài sảnh tiệc chơi.
Sau đó, ở một góc trong trang viên, nàng đụng phải một cậu bé có vẻ ngoài giống như búp bê, đang mặc tây trang kiểu nhỏ, khóc đến mức nước mặt nước mũi chảy đầy.
Xuất phát từ lòng hảo tâm, đưa khăn tay cho cho hắn, còn có một món miếng điểm tâm ngọt nhỏ...
À, nàng và cậu bé khóc đến mức mặt chảy đầy nước mắt nước mũi kia còn đánh mấy cậu nhóc béo mập khác có ý định nói những lời vũ nhục hắn một trận nữa.
Cho nên, vẻ ngoài ngoan ngoãn đáng yêu mười sáu năm trước kia, bây giờ lại biến thành bộ dạng lạnh lùng đó sao?
Cố An Nhiên tỏ vẻ một lời khó nói hết, nàng lạnh nhạt đáp lại: "Ta... Nhớ ra rồi."
Dạ Tu Mặc thấy Cố An Nhiên vẫn chưa quên, ý cười trong mắt càng dâng lên thêm một chút: "Vạn Hạnh, ngươi còn nhới”
"Ngươi chính là tiểu nam hài khóc chảy nước mắt nước mũi ở cạnh suối trong trang viên kia..."
Cố An Nhiên cố nén nụ cười, nói với khuôn mặt không thay đổi.
Vốn Dạ Tu Mặc còn đang hớn hở, hắn lập tức xấu hổ che miệng ho nhẹ: 'Khụ khụ... Phải." Vì sao An An chỉ nhớ tới bộ dạng chảy nước mắt nước mũi của hắn mà không nhớ bộ dạng anh dũng một đánh ba của hắn?
Ám Minh, thủ lĩnh Ám Dạ Vệ luôn nói năng thận trọng, giờ phút này lại thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Nhưng nhìn thấy Dạ Tu Mặc bình thường luôn dùng thủ đoạn mạnh mẽ với bọn họ, hắn ta sống chết nhịn xuống, nhưng bả vai run rẩy liên tục lại không lừa được người ta.
Hắn ta thật sự không thể tưởng tượng được, thành chủ mặt lạnh Mặc An thành mà có khuôn mặt đầy nước mũi thì sẽ trông như thế nào...
Hắn ta không thể nghĩ ra được khuôn mặt này... Cũng không dám nghĩ nhiều, nếu không hắn sẽ sụp đổ, cười ra tiếng ở phía sau thành chủ mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận