Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 183: Cảm Giác Quen Thuộc (2) ¬¬

Chương 183: Cảm Giác Quen Thuộc (2) ¬¬Chương 183: Cảm Giác Quen Thuộc (2) ¬¬
Sau khi Đại Cường nói xong, hắn ta dẫn Cố An Nhiên vẫn chưa chấp nhận cái tên Phương Thuý Hoa này, đi vào trong thành.
Binh lính canh cổng thành vẫn yên lặng nhìn Đại Cường, Cố An Nhiên vào trong thành mới thấp giọng hỏi: "Ngươi còn có muội muội sao?"
Không cần nói cũng biết, đây có lẽ là một câu chuyện bi thương, nếu không thì với tính tình của Đại Cường và Nhị Cường, muội muội bọn họ chắc chắn được che chở đến vô cùng hạnh phúc. .
Quả nhiên, nụ cười trên mặt Đại Cường nhạt đi: "Muội muội ta ... năm mười mấy tuổi cùng mấu thân ta đi ra phố, không cẩn thận bị một người ăn mày bắt đi."
"Sau đó, phụ thân mẫu thân ta đã huy động tất cả giả trẻ trong thôn mà vẫn không tìm được muội muội trở về. Mẫu thân ta vì việc này tự trách mình đến sinh bệnh."
"Sau này bà ấy thường làm việc thiện, giúp đỡ những người mình có thể giúp. Bà ấy hy vọng muội muội tai cũng có thể gặp được những người như vậy, để nàng ấy không quá khổ sở..."
Cố An Nhiên không biết nên an ủi Đại Cường thế nào, bởi vì khi tận thế bắt đầu nàng đã mất đi hầu hết người thân, chỉ còn lại nàng và ca ca nương tựa lẫn nhau, nàng có thể hiểu được cảm giác của Đại Cường, chắc chắn không thể một lời nói an ủi là có thể giải quyết được.
Nhiều khi chỉ là cảm xúc tích tụ đến một mức nào đó, cần tìm người để tâm sự hết ra thôi.
Thổ lộ ra hết xong là sẽ ổn.
Cho nên Cố An Nhiên lựa chọn không quấy ray Đại Cường nói chuyện, lặng lẽ làm người ở bên lắng nghe.
Sau khi Đại Cường kể về những chuyện thú vị của mình và muội muội còn nhỏ, hắn ta đột nhiên dừng lại.
Hắn ta lại nở nụ cười đặc trưng trên khuôn mặt, nói: “Đi thôi, An Nhiên cô nương, chúng ta đi bán hết số da thú có được mấy ngày nay đi."
"Được."
Cố An Nhiên cười nhẹ với Đại Cường, mặc dù nàng đang mang mạng che mặt, nhưng đôi mắt hơi cong lên có thể đoán được biểu cảm của nàng lúc này.
Khi chuẩn bị đến chợ phía Tây, nàng nhìn thấy một bóng đen ở góc cua trên đường.
Bóng dáng này trông có vẻ lạnh lùng không dính bụi trần, thẳng tắp như cây tre.
Tuy nhiên, Cố An Nhiên hoàn toàn không cảm thấy hứng thú đối với người này.
Chỉ là ngọc bội đeo bên hông hắn ta mang lại cho nàng một cảm giác quen thuộc. ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
Nhưng hiện tại nàng thực sự không thể nhớ ra mình đã nhìn thấy nó ở đâu.
Giống như khi còn nhỏ... một ký ức rất xưa cũ...
Hoặc có lẽ vì khoảng cách hơi xa nên nàng không thể nhìn rõ.
"Hắc hắc hắc hắc... Đại Cường lại không nhịn được cười ngây ngô.
Cố An Nhiên có chút khó hiểu nhìn Đại Cường, hỏi: "Ngươi lại cười cái gì nữa?"
"An Nhiên cô nương, nam tử có bóng lưng như cây tre kia chắc chắn là một công tử bột, không có chút chí khí nam nhi nào cả."
"Vẫn phải giống như đệ đệ ta, phải có mấy sợi râu mới có khí khái nam tử hán."
Đại Cường nhân cơ hội này điên cuồng tâng bốc Nhị Cường.
Cố An Nhiên có chút bất đắc dĩ: "Hắn ta có phải công tử bột hay không thì liên quan gì đến ta?
Đại Cường: Nhìn xem, cô nương dù có lợi hại đi nữa, nói đến chuyện này là lập tức xấu hổ, nếu không có hứng thú thì sao lại nhìn chằm chằm người ta như vậy.
Nhưng mà Đại Cường chỉ dám nghĩ những lời này trong lòng, không dám nói ra.
Bởi vì nếu hắn ta nói ra, có lẽ An Nhiên cô nương rất có thể sẽ ra tay ngắt đầu hắn xuống.
Dù sao thì hắn ta cũng đã tận mắt nhìn thấy An Nhiên cô nương dùng thủ pháp này đối phó với người khác.
Nghĩ đến đây, Đại Cường rùng mình một cái rồi đổi chủ đề: 'A, chúng ta đi tìm quầy hàng đồ da thôi.'
"Được."
Cố An Nhiên trả lời xong liền đi về phía trước.
Lúc này, nam tử mặc đồ đen ở góc đường quay đầu lại.
Ánh sáng xanh lạnh lgo trong mắt hắn ta lóe lên một cái rồi vụt tắt, chỉ trong chốc lát đã trở lại bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận