Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 428: Lớn Chuyện Rồi (2)

Chương 428: Lớn Chuyện Rồi (2)Chương 428: Lớn Chuyện Rồi (2)
Lão thái giám Ngô Thanh chỉ cảm thấy huyệt thái dương mình nhảy dựng lên: "Có chuyện gì cứ nói thẳng!"
Tiểu thái giám kia biết tính Ngô Thanh, lặng lẽ lui về sau nửa bước, tránh bị Ngô Thanh nổi giận đánh đúng.
"Tổng quản đại nhân, châu báu trong phủ chúng ta bị trộm!" Tiểu thái giám khó khăn nói.
"Ngươi nói gì?' Ngô Thanh như thể không tin nổi, trợn mắt hỏi.
Tiểu thái giám đã quỳ rạp xuống đất, hơi ngẩng đầu lên, sợ hãi nói: "Châu báu trong phủ chúng ta bị trộm."
Ngô Thanh miễn cưỡng đứng thẳng người, hơi nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta biết rồi, bức họa kia không sao chứ?"
Vì tiểu thái giám này là cận hầu của lão, bình thường lão cũng sẽ để hắn làm vài chuyện tương đối quan trọng.
Thế nên tiểu thái giám này biết đằng sau bức họa có một cơ quan khác.
Trộm ba quả dưa hai quả táo ngoài rìa không phải là chuyện lớn gì, lão ta lại cướp của người Nghiệp Thành một lần, số tiền kia sẽ lại y nguyên.
Nhưng đồ trong mật thất kia, trừ vàng bạc, những thứ khác đều là trân bảo khó gặp!
Thậm chí phần lớn trong số đó lão còn chuẩn bị dâng lên hoàng đế, danh sách lễ vật cũng gửi tới Tuyên Thành rồi.
Nếu đến lúc đó lão ta không móc ra được thứ gì, mặt rồng tất sẽ nổi giận.
Tiểu thái giám lại lặng lẽ dịch ra phía sau, mặt mũi đưa đám nói: "Đại nhân, bức họa kia cũng bị người ta động tay động chân rồi."
"Tiểu nhân cố ý vào mật thất xem, bên trong trống rỗng, ngay cả một cọng lông cũng không còn."
"Không chỉ đồ của chúng ta mà tiền tài bảo vật của Nghiệp Vương trước kia cũng bị lấy sạch."
Ngô Thanh nghe xong thì chẳng còn sức đánh ai, chân mềm nhữn ngã ngửa ra sau.
Người quen biết Ngô Thanh đều không dám ra mặt đỡ lão.
Nhưng người tới báo tin kia rõ ràng không quá hiểu Ngô Thanh nên hắn thấy bây giờ là cơ hội để mình lập công.
Vì vậy hắn bước tới đỡ lấy Ngô Thanh, lo lắng nói: "Tổng quản đại nhân, ngài không sao chứ, ngài chú ý sức khỏe."
Ngô Thanh vững người, ánh mắt dần dần trở nên biến thái khát máu, mặt lão hiện lên nụ cười quỷ di. "Ngươi yên tâm, gia không sao, gia chỉ là... hơi mất hứng..."
Nữ nhân trong phòng nghe được lời này của Ngô Thanh thì đều bày ra vẻ mặt thương hại nhìn người báo tin kia.
Còn tiểu thái giám quỳ trên đất thì cúi đầu, nhưng khuôn mặt lại là một bộ vui sướng khi người gặp họa.
Ai bảo người này muốn biểu hiện trước mặt tổng quản đại nhân? Đáng kiếp!
Người báo tin kia hồn nhiên không cảm giác nguy hiểm đang tới gần, nịnh nọt nói: "Tổng quản đại nhân, chỉ cần ngài vui, bảo tiểu nhân làm gì tiểu nhân cũng sẵn lòng làm."
Ngô Thanh cười quỷ dị: "Được, vậy ngươi đi chết đi!" Nói xong, chủy thủ trong tay áo cắm thẳng vào tim người báo tin.
"Phốc!" Người đưa tin phun ra một ngụm máu tươi, trừng mắt như thể không rõ tại sao.
Chẳng lâu sau, hắn ngừng thở.
Mà cảm xúc nóng nảy phẫn nộ của Ngô Thanh rốt cục cũng lắng xuống.
Những người thân cận với Ngô Thanh đều biết, khi khi cơn thịnh nộ của lão ta lên đến đỉnh điểm, lão nhất định sẽ giết người để trút giận.
Tiểu thái giám thấy lão ta bình tĩnh lại rồi thì lấy một cái khăn ra đưa cho lão. "Tổng quản đại nhân, ngài lau tay!"
Ngô Thanh nhận lấy khăn, lau sạch vết máu trên tay mình.
"Bắt hết người canh giữ châu báu trong tối nay lại, nghiêm hình tra khảo." Lão ta lạnh lùng nói.
Nhiều đồ như vậy sao có thể vận chuyển ra ngoài một cách im ắng? Trừ phi người canh tự trộm!
Hoặc là bọn họ cấu kết làm bậy, sau đó lại vừa ăn cắp vừa la làng!
"Vâng, tiểu nhân đi làm ngay." Tiểu thái giám nhanh nhẹn đứng dậy, xoay người toan đi.
Nhưng đi chưa được mấy bước, giọng nói của Ngô Thanh đã vang lên phía sau: "Chuyện của Càn nhi, ngươi biết không?”
Lão ta nhớ đồ đệ này của lão rất thân với Càn nhi.
Thế nhưng lần này Càn Nhi bị giết, người bên ngoài đều đến báo tin, đồ đệ này lại không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận