Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 398: Tuyệt Đối Đừng Đến Nơi Đó (2)

Chương 398: Tuyệt Đối Đừng Đến Nơi Đó (2)Chương 398: Tuyệt Đối Đừng Đến Nơi Đó (2)
Cho nên chuyện giao tiếp này, Cố An Nhiên giao cho Đào Vọng Đường.
Đào Vọng Đường cười nói: 'Lão nhân gia, ngài là quản sự trong thôn này phải không? Mấy người chúng ta không cẩn thận đi lạc đường, đến được thôn này, ngài xem nơi này của các ngài có tiện cho chúng ta nghỉ chân một chút không?”
Nói xong, hắn móc ra một thỏi bạc đưa cho lão thôn trưởng: "Cái này, coi như là phí dừng chân của chúng ta, ngươi thấy thế nào?”
Lão trưởng thôn và những người trong thôn này tuy rằng đã trải qua cuộc sống gần như là ẩn cư sinh hoạt, nhưng cũng không phải hoàn toàn không kết giao cùng người bên ngoài.
Nơi này, hàng năm đều sẽ có một người bán hàng tới, bán hạt giống và vải vóc, những thứ này đều là người trong thôn này cần.
Người trong thôn nếu có bạc thì sẽ dùng bạc đổi đồ, nếu không có thì dùng chút vật phẩm để đổi.
Đương nhiên, người bán hàng kia thu hàng miền núi tương đối ít, chủ yếu là thu đổi da động vật.
Thế nhưng, gần hai năm nay bọn họ càng ngày càng không dám đi vào trong rừng già nữa, cho nên da động vật giữ lại cũng không làm được cái gì, cuộc sống càng ngày càng túng quấn.
Sau khi nhìn thấy thỏi bạc trị giá không nhỏ trên tay Đào Vọng Đường, lão trưởng thôn thỏa hiệp.
"Được, vậy các ngươi ở lại trong phòng trống phía Tây thôn chúng ta, chỉ là có điều này, tuyệt đối không được đến chỗ hồ nước phía Tây." Lão trưởng thôn đè thấp giọng nói, thần bí nói.
"Được." Đào Vọng Đường đáp ứng ngay lập tức, điều này có thể là cấm ky trong thôn người ta.
Những người khác cũng gật đầu theo, dù sao chỉ ngủ một đêm đã đi, bọn họ cũng không có hứng thú đối với những thứ lộn xộn kia.
Thế nhưng duy chỉ có Đại Cường này ngây ngô không hiểu hỏi: 'Vì sao không thể đến hồ nước phía Tây thế?"
Lão trưởng thôn vốn đã buông lỏng cảnh giác, lúc này sắc mặt lập tức trâm xuống.
Ông ta dùng giọng điệu không thiện chí nói: "Ngươi hỏi cái này làm gì? Các ngươi làm theo lời ta nói là được rồi, ta cũng là vì tốt cho các ngươi thôi."
Nói xong, trưởng thôn vung ống tay áo, có chút tức giận rời đi.
Hành vi này của ông ta, làm cho mọi người càng thêm tò mò, trong hồ nước phía Tây thôn nhỏ này rốt cuộc có cái gì.
Đào Vọng Đường cũng cảm thấy trưởng thôn này quá quan tâm đến chuyện hồ nước này, cho nên hắn bắt đầu vận dụng năng lực vật chất của mình.
Cuối cùng hắn cũng nghe ngóng được một ít chuyện từ miệng một thôn dân tuổi hơi nhỏ một chút.
Nghe nói, hồ nước phía Tây kia có ma.
Bởi vì rất nhiều năm trước, thôn này có một nữ nhân bị dìm chết trong hồ nước phía Tây.
Nhưng về sau chứng minh nàng ấy bị oan uổng, có lẽ là không cam lòng nên nàng ấy vẫn không chịu rời đi...
"Chỉ là chuyện này thôi sao? Bọn họ có cần phải che che giấu giấu đến mức đó không?”
Đại Cường từ sau khi trải qua chuyện dãy núi Dã Quỷ, nói thẳng là đối với cái gọi là quỷ thần hắn ta cũng không tin tưởng lắm.
Mà Cố An Nhiên thì vẫn luôn không tin, tất cả mọi người chẳng hề để ý đi vào căn phòng phía Tây mà trưởng thôn đã sắp xếp.
Người dẫn đường cho bọn họ tới đó, đưa bọn họ tới căn nhà xong dường như một giây cũng không dám nán lại, rụt cổ chạy đi.
Cố An Nhiên có chút ghét bỏ nhìn căn phòng này: “Căn phòng này thoạt nhìn đã lâu không có người ở, mới nhìn cũng không biết là không an toàn."
Đào Vọng Đường nhìn tuỳ tùng của mình sai bảo: "Các ngươi quét dọn sạch sẽ trong phòng, tiện kiểm tra xem cửa sổ có chắc chắn hay không."
Đám tuỳ tùng rất nhanh lập tức bận rộn làm việc.
Sau khi ăn cơm tối, Cố An Nhiên vào phòng mình, khóa chặt cửa đi vào không gian.
Một đường bôn ba, trên người nàng đã sớm bẩn thỉu kinh khủng, cho nên nàng cần tắm rửa.
Đào Vọng Đường cũng có ngâm mình, nhưng người ta có tùy tùng đi lấy nước giếng trong thôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận