Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 201: Không Mắc Nợ Phong Lưu. (T1)

Chương 201: Không Mắc Nợ Phong Lưu. (T1)Chương 201: Không Mắc Nợ Phong Lưu. (T1)
Nàng có thể cảm nhận được luồng khí tức nguy hiểm bao quanh người nam tử mặc đồ đen trước mặt đã dịu dần, hắn ta có lẽ không có ý định chiến đấu với nàng nữa.
Nhưng mà nguyên nhân tại sao thì còn chưa biết.
"Ngươi cũng sở hữu dị năng, từ tận thế đến đây."
Vẻ mặt Dạ Tu Mặc vô cùng chắc chắn nhìn Cố An Nhiên.
“Có liên quan gì tới ngươi?”
Cố An Nhiên ngạo nghễ mở miệng, con dao găm trong tay đã nhanh chóng hạ xuống, cắt thắt đai lưng bằng ngọc của nam tử thành hai đoạn, sau đó nhanh chóng biến mất.
Cái thắt đai lưng bằng ngoạc đứt làm đôi, rơi xuống mặt đất...
Cái áo bào đen của nam tử bị lỏng ra, buông thõng xuống trên người, để lộ ra làn da trắng không tì vết nơi lồng ngực.
Nhưng hắn ta lại không tức giận, cúi đầu nhìn xuống bộ dáng hiện tại của mình, nhịn không được cười lên, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều. .
Hồi lâu sau, Dạ Tu Mặc rốt cục mới mở miệng nói: "Thần Phong, là nàng ấy!"
"Mặc dù khí chất và khuôn mặt của nàng ấy đã thay đổi nhưng ta nhất định sẽ không nhận lầm đôi mắt sáng của nàng ấy."
Thần Phong cúi đầu, không nói một lời.
Nhưng trong lòng nó đang thầm chửi rủa, không biết vừa rồi là ai chửi nó vô dụng.
Giờ thì tốt rồi, dây đai lưng của của mình còn bị người ta chặt đứt...
À, cổ còn bị người ta làm cho chảy máu mà vẫn còn cười ngây ngô...
"Đi thôi. Chúng ta tiếp tục đi tìm kiếm thứ đang tìm." Tâm trạng Dạ Tu Mặc dường như rất tốt.
Thần Phong dùng năng lực tỉnh thần để giao tiếp với Dạ Tu Mặc: Không đuổi theo nữ nhân đáng sợ đó sao?
Dạ Tu Mặc cau mày, vẻ mặt u ám nhìn Thần Phong: Nàng ấy đáng sợ sao?
Thần Phong vội vàng lắc đầu như lắc trống. .
Nàng ấy không đáng sợ, không hề đang sợ, nàng ấy đáng yêu!
Nàng ấy đẹp người lại giỏi công phu!
Dạ Tu Mặc nghe được lời này, trên mặt lại nở nụ cười.
Thần Phong hơi ngẩng đầu lên, liếc nhìn thăm dò Dạ Tu Mặc: Hai người sinh ra là dành cho nhau, một đôi hoàn hảo.
Nụ cười trên mặt Dạ Tu Mặc càng lúc càng rạng rỡ, hắn ta xoa đầu Thần Phong bằng một động tác hiếm thấy.
"Lát nữa quay về, thưởng cho ngươi một viên tỉnh hạch.”
Đôi mắt sắc bén của Thần Phong nheo lại vui sướng, quả thực nó vỗ mông ngựa hết sức đúng đắn.
Nhưng chỉ một lúc sau, Thần Phong lại hỏi: Đã là người đó, tại sao ngươi không đuổi theo?
Nghe vậy, khuôn mặt Dạ Tu Mặc vốn đang tươi cười, nụ cười lập tức tắt hẳn.
"Bởi vì hôm nay ngươi đã làm nàng ấy sợ, nàng ấy rất cảnh giác với ta. Nếu hôm nay ta cưỡng ép đuổi theo, sẽ chỉ khiến nàng ấy càng thêm chán ghét."
"Trên người nàng ấy có một loại khí tức mà ta rất quen thuộc. Ta dám khẳng định, nàng ấy đã từng đến thành Mặc An, sau này vẫn sẽ có cơ hội gặp lại.'
Hơn nữa, cho dù sau này nàng không bao giờ đến thành Mặc An nữa, hắn ta vẫn có cách để tìm thấy nàng.
"Đi thôi, tiếp tục truy đuổi sói trắng kia." Dạ Tu Mặc trầm giọng nói.
Hai ngày trước, Thần Phong nói nó đã phát hiện dấu vết của một con sói trắng trên núi.
Hắn ta nghĩ nếu có thể bắt được thì đem về nuôi, còn không bắt được thì cũng bỏ đi.
Nhưng bây giờ, hắn ta đã có lý do để nhất định phải bắt con sói trắng này. ...
Cố An Nhiên dùng năng lực dịch chuyển không gian để chạy một đoạn rất xa, sau khi chắc chắn nam tử đó không tiếp tục đuổi theo nàng mới dừng lại.
Nam tử này nhìn rất giống người mặc đồ đen mà nàng đã nhìn thấy ở thành Mặc An lúc trước.
Nhưng trên thắt lưng không đeo miếng ngọc bội hình Nga Sơn nên Cố An Nhiên cũng không dám khẳng định chắc chắn.
Chỉ là tại sao ánh mắt hắn ta lại mang tới cho nàng một cảm giác quen thuộc?
Cố An Nhiên nhắm mắt lại, nhớ lại một lượt khoảng thời gian hai mươi năm đầu đời.
"Chà, mình cũng không thiếu nợ phong lưu. Quen thuộc thì quen thuộc thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận