Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 281: Ke Vai Chien Dau (2)

Chuong 281: Ke Vai Chien Dau (2)Chuong 281: Ke Vai Chien Dau (2)
"Báo thù? Chờ các ngươi giết chết những người này, kết cục vẫn sẽ bị càng nhiều người Khương nhục nhã hơn thôi."
Đây là lời nữ tử vừa phối hợp với Cố An Nhiên nói.
Giờ đây địch nhiều ta ít, không phải là lúc hành động theo cảm tính. Nếu cứ bốc đồng mà đi tấn công đám người Khương kia rồi bị đám người Khương khác phát hiện thì các cô nương mà nàng vừa cứu được cũng lành ít dữ nhiều. Họ không thể làm như vậy.
Kỳ thật những nữ nhân kia cũng hiểu, có điều họ không nuốt nổi cục tức này, siết chặt nắm tay: "Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?"
Cố An Nhiên lạnh nhạt nói: "Bọn chúng không sống được bao lâu, sẽ chết ngay thôi."
"Đi mau, ta không muốn nói lần thứ ba, nếu còn không đi, sống chết của các ngươi không còn liên quan đến tal"
"Nếu lại bị người Khương bắt thì ta không đi cứu nữa đâu!"
Nữ tử khá thông minh nói: "Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương, chúng ta đi ngay."
"Hướng Tây Nam." Cố An Nhiên lạnh lùng phun ra mấy chữ. Đợi đến khi đám nữ nhân kia di hết rồi, nàng lấy tấm khiên, rìu đầu phượng và súng lục nhỏ màu bạc ra.
Cưỡi lên người Ngân Dạ, xoa nhẹ da lông trơn bóng của nó, nói: "Đây là lần đầu tiên chúng ta kề vai chiến đấu, nhớ bảo vệ chính mình."
Ngân Dạ lộ ra vẻ bình tĩnh hiếm có: Ta biết rồi, ngươi cũng nên bảo vệ mình cho tốt đi, bản Lang Vương không muốn vô chủ.
Cố An Nhiên cười nghe những lời tram ổn lại mang theo chút kiêu ngạo của Ngân Dạ.
Nàng giơ khẩu súng lục màu bạc lên, nhắm vào đầu tướng lĩnh người Khương.
"Pằng!"
Đầu của thủ lĩnh người Khương đang đi sắn lập tức nổ thành một đóa hoa máu, sau đó ngã ngựa.
Người Khương đang chơi vui vẻ đột nhiên hoảng sợ, tất cả tụ tập lại một chỗ, cảnh giác nhìn về phía nơi xa trống trải.
Lúc này chúng không còn lòng dạ nào để ý đến đám người Tuyên Quốc bị chúng còng tay còng chân để mua vui cho chúng nữa.
Vài người tương khối khôn ngoan trong đám người Tuyên Quốc ra hiệu bảo mọi người chạy ngay vào rừng.
Vì đám người Khương này không biết cách sinh tồn trong rừng!
"Bọn chó Tuyên Quốc muốn chạy!!!"
Một binh sĩ người Khương la lên một tiếng.
"Pằng!"
Lại một phát súng, binh lính Khương lăn xuống ngựa.
Vốn định đối phó với đám tù binh Khương còn lại của Tuyên Quốc, lúc này chúng không còn tâm tình đi quản bọn họ nữa.
Cố gắng tìm kiếm kẻ phóng ám khí.
Kẻ đó rõ ràng đang ở phía tây nam.
Tướng lĩnh người Khương đã bị Cố An Nhiên một kích giết chết, nhưng vẫn còn mấy thủ lĩnh nhỏ, thấy cảnh này thì bắt đầu bàn bạc, vung tay lên xông thẳng về phía Cố An Nhiên.
Lúc này Cố An Nhiên cũng không tiếc đạn, sau khi "pằng pằng" mấy phát súng, đám đầu lĩnh người Khương lần lượt ngã xuống một cách chuẩn xác.
Đây chỉ mới là bắt đầu, khi đám người Khương này đến gần, nàng cưỡi lên lưng Ngân Dạ, bảo nó kích hoạt dị năng tốc độ.
Một bóng trắng nhanh chóng lướt qua binh lính người Khương, bay tới vị trí trung tâm của đám người, chỉ trong vài hơi thở, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Mọi vũ khí trong tay người Khương đều biến mất... Bọn họ bắt đầu trở nên hoảng loạn, binh lính không có vũ khí còn không bằng bắt hổ nhổ răng.
Lúc này, trong đầu chúng chỉ còn lại một suy nghĩ, chạy maul
Vì chúng hiểu nữ nhân mà chúng đang đối mặt có gì đó rất kỳ lạ.
Cế An Nhiên đoán được suy nghĩ người Khương, sao có thể để bọn chúng được như nguyện?
"Ngân Dạt Đến lượt ngươi!" Nàng lạnh lùng nói.
Vốn để tránh đả thảo kinh xà, lúc giải cứu đám trẻ và những nữ nhân kia, Cố An Nhiên cố ý bảo Ngân Dạ che giấu hơi thở, không làm kinh động lũ ngựa tính khí hung hăng. Bây giờ nàng cũng bảo Ngân Dạ khiến bọn ngựa hoảng loạn thì nàng mới có thể dễ dàng ngắt lấy thủ cấp của đám người này.
Sau khi Ngân Dạ nhận được mệnh lệnh, tiếng sói tru uy nghiêm vang vọng khắp đồng hoang, đàn ngựa vốn ngay ngắn trật tự bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận