Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 712: Xung Đột (1)

Chương 712: Xung Đột (1)Chương 712: Xung Đột (1)
Bà lão ở Ô thôn bị Đại Cường nói đến cứng họng, bỗng đột nhiên Cố An Nhiên xuất hiện.
"Đại Cường, đừng cãi nữa." Nàng nhẹ giọng nói.
Bà lão nhìn thấy Cố An Nhiên tới, lập tức như con chim cút rút đầu, không dám nói thêm gì nữa.
Cố An Nhiên không nhìn bà ta mà nhìn vào cả đám người nói: "Ta đã chấp thuận việc đào ao cá rồi, đương nhiên sẽ không tự nhiên mà hủy bỏ."
"Chỉ là vì lượng nước trong thành bây giờ không đủ, việc dẫn nước vào ao của các ngươi đã ảnh hưởng đến sinh hoạt của dân làng ở khu vực hạ nguồn, vậy nên ta mới tạm thời cho ngừng việc đào ao."
"Có điều ngày mai ta sẽ phái người ra ngoài tìm nguồn nước mới. Một khi tìm được nguồn nước mới thì công trình đào ao sẽ được tiếp tục tiến hành."
"Ta cũng biết trong số các ngươi cũng có rất nhiều người giỏi việc tìm nguồn nước, cho nên nếu như muốn gia nhập đội tìm kiếm nguồn nước thì hãy đến của phụ bên cạnh cửa bắc của phủ thành chủ đăng ký."
Mọi người nghe ra Cố An Nhiên không có ý ngưng hẳn việc đào ao cá thì cũng không có ý muốn chống đối gì cả. Những nam tử khá trội việc tìm nguồn nước lập tức giơ tay: "Ngày mai ta sẽ đi."
“Ta cũng đi."
“Ta cũng đi."
Số người trong đội đi tìm nguồn nước của Cố An Nhiên tổng cộng có hai trăm người chia làm hai mươi nhóm. Bọn họ đi đến vùng núi sâu bên ngoài thành Kính Hồ nhanh chóng tìm nguồn nước mới.
Chỉ mới tốn hai ba ngày đã có tin vui tìm được nguồn nước ổn định từ một nhóm tìm kiếm. Chẳng qua là nguồn nước này cách thành Kính Hồ một ngọn núi, nếu như dẫn nước từ đây về sẽ tốn rất nhiều công sức.
Sau khi biết được tin tức, Cố An Nhiên phái người đi xử lý.
Dù khó khăn đến đâu cũng phải gấp rút giải quyết vấn đề nguồn nước này.
Thế nhưng việc khai thác nguồn nước mới chỉ tiến hành được một ngày đã có hơn mấy chục phụ nhân tụ tập ở lối vào dưới chân núi Kính Hồ.
Bọn họ cũng không có ý tiến vào thành Kính Hồ mà chỉ khóc lóc om sòm, ăn vạ trên đường.
"Người của thành Kính Hồ không hề tốt lành gì cả, ỷ đông người liền đánh người lung tung."
"Các ngươi còn muốn tùy tiện chiếm đoạt lấy nguồn nước của chúng ta, muốn ép chết chúng ta mài"
"Ông trời mở mắt mà xem, trừng phạt đám người cùa thành Kính Hồ này đi."
Ở lối vào thành Kính Hồ, có rất nhiều người từ nơi khác nghe danh mà đến đây tị nạn.
Nhìn thấy đám phụ nhân người đầy bùn lăn lộn dưới đất, người nọ siết chặt tay nải trên vai, không xác định hỏi: "Những điều ngươi nói có phải là thật không?”
Đám phụ nhân kia trợn mắt, lập tức nói: "Đương nhiên là thật, bằng không chúng ta tới đây làm gì?"
"Các ngươi đừng có dại mà vào thành Kính Hồ, cái chốn ăn thịt người không nhả xương này lấy thuế suất cao lắm."
Nam nhân có chút bối rối nói: "Nhưng... nếu chúng ta không đến thành Kính Hồ, chúng ta sẽ không còn nơi nào khác để đi. Thành Mặc An kêu chúng ta tới thành Kính Hồ này."
Một người phụ nhân lập tức trả lời: "Có một ngôi làng trong thung lũng cách đây không xa. Ở đó hiện tại không có thu thuế. Ta có thể dẫn ngươi đến đó."
Nam nhân suy nghĩ một lúc, việc không thu thuế đúng là chuyện tốt trời ban, thế là đáp lời ngay: "Vậy làm phiền ngươi dẫn đường."
Phụ nhân lập tức đứng dậy khỏi mặt đất, vỗ nhẹ vết bẩn trên người rồi dẫn một vài người đến ngôi làng trong thung lũng.
Những phụ nhân khác không có ý buông tha, vẫn đang lăn lộn trên mặt đất.
Hai người lính canh giữ lối vào thung lũng nhìn nhau nói: "Chúng ta làm gì đây? Chẳng lẽ cứ mặc kệ đám người đó hủy hoại danh tiếng thành Kính Hồ của chúng ta sao?"
Một người lính khác đáp: "Nhưng bọn họ chưa bước vào thành Kính Hồ, nếu chúng ta động thủ thì chẳng phải vừa hay trúng kế của các nàng ta rồi."
Hai người bàn kế sách, quyết định trước tiên cứ trấn giữ ở đây, đợi đến tối sẽ báo cáo chuyện này lên trên.
Đáng tiếc, không lâu sau đó lại có hơn một chục người cũng có vẻ là đến thành Kính Hồ tị nạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận