Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 943: Gap Lai (2)

Chuong 943: Gap Lai (2)Chuong 943: Gap Lai (2)
Người hầu cận kia thấy Vô Ngân quốc quốc chủ không nổi giận, tiếp tục nói: "Nhưng nếu như nàng không gả cho đảo chủ Liên Đảo, điều mà tương lai công chúa phải đối mặt có thể không đơn giản chỉ là gả cho người mà nàng không thích nữa..."
Phần còn lại hắn ta không dám nói, có điều chắc chắn nhất định quốc chủ sẽ hiểu.
Quả nhiên, Vô Ngân quốc quốc chủ buồn bực bứt tóc trên trán: "Đúng vậy... có thể nàng sẽ phải trả giá bằng cả sinh mạng của mình."
Lại mấy ngày nữa trôi qua, đảo chủ Liên Đảo đã đến quốc đô của Vô Ngân quốc, quốc chủ phái người hầu hạ hắn ta ăn uống no say, còn tính vài ngày nữa sẽ làm đại tiệc nghênh đón hắn ta.
Mà trong mấy ngày này Cố An Nhiên đã ngồi thuyền đi tới quốc đô của Vô Ngân quốc.
Nàng đi dạo một vòng khắp cái quốc đô này, đến cổng hoàng cung, nàng đưa tín vật của công chúa Hoa Duyệt ra cho lính canh giữ cổng cung điện kiểm tra.
Bọn binh lính nhìn thấy tin vật có hơi kinh ngạc, sau đó đánh giá Cố An Nhiên một lượt từ trên xuống dưới nói: "Nhìn cách ăn mặc của ngươi, trông cũng không giống với người Vô Ngân quốc bọn ta. Bây giờ ngươi ở bên ngoài đợi ta, ta đi bẩm báo cho công chúa điện hạ."
"Được." Cố An Nhiên nhẹ giọng đáp một tiếng.
Rồi sau đó binh lính cũng không dám chậm trễ, chạy chậm về phía cung điện của Hoa Duyệt.
Ngay lúc này, Vô Ngân quốc quốc chủ đang ở trong cung điện của Hoa Duyệt, dự định nói chuyện để nàng ấy gả cho đảo chủ Liên Đảo.
Chỉ có điều lúc ông ta đang không biết làm cách nào để mở miệng thì bên ngoài có người đến bẩm báo.
"Công chúa, có người cầm ngọc bội của ngài tìm ngài ở cung môn." Ma ma giáo dưỡng đưa ngọc bội cho công chúa Hoa Duyệt rồi nói.
Vốn dĩ công chúa Hoa Duyệt đang trò chuyện với Vô Ngân quốc quốc chủ không mấy vui vẻ, vừa nhìn thấy ngọc bội trên tay ma ma giáo dưỡng liền lập tức nở nụ cười.
Nàng ấy vừa chạy ra ngoài vừa nói: "Phụ vương, ta ra ngoài trước đón một người bằng hữu, lát nữa sẽ nói chuyện với phụ vương."
Vô Ngân quốc quốc chủ chỉ cảm thấy lông mày giật giật, thở dài nói: "Đứa nhỏ này, hiện giờ làm việc càng lúc càng không được rồi."
"Bằng hữu gì đấy thì trực tiếp dẫn nàng vào hoàng cung tim là được.
Ma ma giáo dưỡng nói: "Nghe lính canh cổng nói rằng đấy là hai nữ tử, thoạt nhìn khí chất bất phàm, có phải là vị nữ hoàng kia của Nam Nguyệt đến không?” Bà ấy hỏi.
Vô Ngân quốc quốc chủ lắc đầu nói: "Không thể nào, làm gì có hoàng đế nào xuất cung mà chỉ đem theo một tùy tùng cơ chứ?”
"Cũng không biết là bằng hữu mà gia hỏa kia quen được ở chốn nào." Lúc nói lười này, Vô Ngân quốc quốc chủ toàn là bất đắc dĩ.
Công chúa Hoa Duyệt đi tới cung môn, liếc mắt một cái liền thấy được Cố An Nhiên, nàng ấy vui vẻ vẫy tay chào hỏi.
"Nữ hoàng tỷ tỷ, sao tỷ lại vô thanh vô tức mà đến vậy?" Nàng ấy mỉm cười hỏi.
Cố An Nhiên tiến lên mấy bước, đến gần công chúa Hoa Duyệt, mỉm cười đáp: "Ta đi tuần ở thành trì phía cực nam của Nam Nguyệt, nghĩ tới việc cách nơi này không xa, tâm huyết dâng trào liền quyết định đến đây."
Công chúa Hoa Duyệt hiểu rõ gật gật đầu, sau đó ánh mắt mong chờ nhìn về phía sau Cố An Nhiên.
Ánh mắt cũng từ mong chờ chuyển sang thất vọng.
Cố An Nhiên trêu ghẹo nói: "Hoa Duyệt, muội đang tìm cái gì thế?"
Hoa Duyệt mím môi, dũng cảm hỏi: "Nữ hoàng tỷ tỷ, chỉ có một mình tỷ đến đây thôi sao?" "Ca ca xinh đẹp không đến sao?"
Cố An Nhiên nhếch môi cười nói: "Ca ca ta đang quản lý chuyện triều chính ở Nam Nguyệt, tạm thời không có thời gian để đến đây."
Công chúa Hoa Duyệt bĩu môi, trên mặt khó giấu được vẻ mất mát nói: "Ồ, muội biết rồi."
"Vậy nữ hoàng tỷ tỷ, tỷ vào cung với muội đi, lần này tỷ nhất định phải ở đây du ngoạn vui vẻ một phen đấy."
Cố An Nhiên khẽ cười nói: "Đây là điều đương nhiên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận