Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 289: Chỗ Ta Không Nuôi Người Rảnh Rỗi (2)

Chương 289: Chỗ Ta Không Nuôi Người Rảnh Rỗi (2)Chương 289: Chỗ Ta Không Nuôi Người Rảnh Rỗi (2)
"Thất thần làm gì? Còn không lại đây cho mấy thứ này đến nơi khô ráo một chút đi?" Cố An Nhiên lạnh nhạt nói.
Ân Tuần lúc này mới vẫy tay với người phía sau: "Mau, đưa những đồ này đặt ở trong động kia." Hắn chỉ vào một cái động lớn bên dưới mỏm núi đá.
Cái động kia là vừa rồi khi thăm dò hắn phát hiện, bên trong khá khô ráo, những đồ vật này để ở bên trong cũng sẽ không dầm mưa dãi nắng.
Quân của Ân Tuần đang di chuyển những đồ đạc nhưng Cố An Nhiên lại nói chuyện với Ân Tuần.
"Ngoài những lương thực có thể chống đỡ được cuộc sống cho các ngươi một khoảng thời gian còn có những đồ dùng sinh hoạt, công cụ xây dựng, nông cụ khai hoang."
"Ngô cùng khoai lang chỉ để cho các ngươi trông không cần xem như đồ ăn." Cố An Nhiên dặn dò nói.
Ân Tuần chắp tay nói: "Vâng, chủ tử" Trong lòng hắn đã ngầm thừa nhận Cố An Nhiên chính là chủ tử mới của mình.
Cố An Nhiên không có trả lời lại, xua tay với hắn nói: "Ngươi đi thu xếp đi, đừng khiến ta thất vọng.
Ân Tuần dừng một chút rồi hỏi: "Chúng ta còn có thể đi ra ngoài cứu dân chúng về không?"
Cố An Nhiên gật đầu: "Có thể, chờ các ngươi thu xếp xong chuyện của mình thì có thể."
"Nhưng ta kiến nghị ngươi chọn một nơi bằng phẳng ở cánh rừng mà không phải trực tiếp đưa người đến khu vực trung tâm."
"Vâng" Ân Tuần cung kính nói.
Lỡ như cứu về kẻ xấu giả dạng thành dân chúng, ngay từ đầu đã đưa tới khu vực trung tâm vậy đó sẽ là tai ương ngập đầu.
Hắn muốn cứu người nhưng hắn cũng không ngốc, không thể không đề phòng lòng người.
"Còn có người được cứu về cần tự lực cánh sinh, có thể săn thú trồng trọt hoặc là dùng lao động để đổi lấy lương thực."
"Nơi này của ta không nuôi những người rảnh rỗi, loại người chỉ chờ lương thực cứu trợ thiên tai, bản thân không muốn làm chút gì cả, ở đây không chào đón."
"Đương nhiên, lão nhân cùng tiểu hài tử có thể nhìn tình hình mà sắp xếp việc nhẹ nhàng hơn một chút."
Dù sao lúc nàng đưa người đi chạy nạn, người già cùng tiểu hài tử cũng đều làm những chuyện trong khả năng của mình. Dặn dò xong An Tuần, Cố An Nhiên lấy ra một bình từ trong túi vải đay nàng đã chuẩn bị, đổ sữa bột ở trong bình gốm còn có một bộ vợt cầu lông đưa cho Văn Ngạn.
Nàng chỉ vào sữa bột màu trắng ngà trong bình gốm nói: "Cái này, mỗi ngày ngươi pha ba muỗng với nước nóng có lẽ có thể hỗ trợ chiều cao của ngươi."
Văn Ngạn lại giống như cảm thấy hứng thú với bộ vợt cầu lông: "Này là cái gì? Chơi như thế nào?"
Cố An Nhiên cười cười, đưa cho Văn Ngạn một cái vợt, bản thân cũng cầm một cái sau đó ước lượng câu lông chính xác đánh ra trước mặt Văn Ngạn.
"Cầu bay đến, ngươi nghĩ cách đánh nó trở về!" Cố An Nhiên nói
Văn Ngạn ngẩn ra, lập tức tay mắt lanh lẹ đánh cầu qua chỗ Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên hơi nhếch mày!
Năng lực phản ứng của đứa nhỏ này không tôi!
Sau khi Cố An Nhiên rời đi, Ân Tuần gọi Chương Xa, binh lính từng phụ trách vấn đề quân nhu trước đây.
Hắn ta chỉ vào số lương thực đã được cất giữ gọn gàng nói: "Những thứ này đều là chủ nhân mới cho. Chúng ta đông người như vậy, chắc chắn không thể muốn ăn bao nhiêu thì ăn, nên cần ngươi lập ra quy tắc."
Chương Xa vỗ ngực bảo đảm nói: "Tướng quân, thuộc hạ nhất định sẽ sắp xếp thật cẩn thận, hơn nữa bây giờ chúng ta cũng không có quá nhiều nhiệm vụ, có thể đi săn bắn, thu thập để bổ sung lương thực."
An Tuần có chút tán đồng lời của Chương Xa: "Ta cũng nghĩ như vậy, thời thế này khó có thể kiếm được lương thực, cho nên có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm."
Cố An Nhiên quay trở lại trong động, ấn nút cơ quan bên trong, cửa hang chậm rãi đóng lại, sau đó nàng mới tiến vào thung lũng Kinh Hồ.
Nàng và Đại Cường mới ra ngoài may ngày, trong thung lũng đã thay đổi rất lớn.
Có vẻ như công việc khai hoang đang tiến triển rất nhanh, chỉ mới mấy ngày đã khai khẩn được mười mấy, hai mươi mẫu đất trống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận