Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 422: Lúc Nào Cũng Cuồng Vọng Vậy Ư? (1)

Chương 422: Lúc Nào Cũng Cuồng Vọng Vậy Ư? (1)Chương 422: Lúc Nào Cũng Cuồng Vọng Vậy Ư? (1)
Đại Cường và Nhị Cường đã quen với thao tác này của Cố An Nhiên, nhưng Đào Vọng Đường thì chưa.
Hắn nhích từng tí đến bên cạnh Đại Cường hỏi: "An Nhiên cô nương lúc nào cũng cuồng vọng vậy hả?"
Đại Cường hỏi ngược lại: "Dien à? Hành động thường thấy của An Nhiên cô nương thôi mà."
Nói xong, còn võ vai Đào Vọng Đường: "Yên tâm, sau này ngươi sẽ quen thôi."
"Vẫn không chịu nói?" Lực chân Cố An Nhiên lại mạnh thêm vài phần.
Người nằm trên đất rốt cục phản ứng lại: "Chủ nhân của chúng ta ở số 5 phố Giáp Trường Ninh, ngươi có gan thì qua đi!"
Cố An Nhiên thả chân ra: "Chờ đó, tối nay đi ngay.
Sau đó vẫy tay với mọi người: "Đi thôi, dạo quanh Nghiệp Thành trước đất"
Sau khi đám người Cố An Nhiên đi rồi, người nọ chật vật đứng dậy đầu tiên, đau nhe răng trợn mắt, bước đi cũng khập khiễng, lay tỉnh những người bị Cố An Nhiên ném loạn xạ kia.
Nhưng hầu hết những người này đều bị trọng thương, căn bản không thể đứng lên.
Hắn ta chỉ thấy xui xẻo, bực bội nói: "Các ngươi tạm chờ ở đây, ta đi báo cáo với chủ nhân!"
Nói xong chặn một chiếc xe lừa ở ven đường, uy hiếp người ta chở hắn đến phố Trường Ninh.
Vừa đến phủ đệ của ông chủ Diệu Hoa lâu, hắn ta bắt đầu khóc lóc thảm thiết.
"Chủ nhân, nữ nhân kia quá lợi hại, người được ngài phái đi đều bị ả đánh bại..."
Ông chủ Diệu Hoa Lâu nhíu mày nói: "Ngươi quá vô dụng, bây giờ lại dẫn người ra ngoài, nhất định phải bắt đám người đó về cho tal"
Người nọ cúi đầu, run rẩy nói: "Chủ... chủ nhân, ta thấy không cần đâu, vì nàng ta nói buổi tối Sẽ...
"Sẽ tới cửa tìm ngài tính sổ... bảo ngài chờ” Nói xong câu đó, đầu hắn ta gân như sắp cúi xuống tận ngón chân.
Sợ ông chủ tức lên lại giết mình.
Ông chủ Diệu Hoa Lâu tức cười: "Nàng ta còn muốn chủ động tới cửa chịu chết? Tốt lắm!"
Hắn ta liếc nhìn quản gia nói: "Mời hết đám người ta đã nuôi lại đây.
Lúc này, một tiểu thái giám ngồi cạnh chủ nhân Diệu Hoa Lâu cười nói: "Có cần tổng quản đại nhân hỗ trợ không?"
Hắn ta cho rằng một người ngoại lai hẳn sg có chút tài năng mới dám làm như vậy.
Ông chủ Diệu Hoa Lâu khoát tay nói: "Chút chuyện nhỏ này không cần làm phiền cha nuôi, tự ta có thể xử lý tốt."
"Được, nhưng nếu ngươi cần hỗ trợ thì cứ việc báo một tiếng." Tiểu thái giám nhỏ giọng nói.
Thật ra hắn ta muốn khiến ông chủ Diệu Hoa Lâu này ăn chút thiệt thòi vì gân đây cậu ta liên tục cướp đoạt sự nổi bật với mình.
Đến giờ Tuất buổi tối, người còn chưa tới, tiểu thái giám đã ngáp liên hồi.
Hắn ta trào phúng nói: "Đừng nói người nọ trêu đùa các ngươi nhé? Giờ này còn chưa xuất hiện!"
Sắc mặt ông chủ Diệu Hoa Lâu hơi khó coi, hắn ta trừng mắt nhìn gã đến báo tin: "Ngươi có chắc nàng ta nói tối nay tới không?"
Người nọ liên tục gật đầu: "Chắc chắn, nàng ta nói tối nay tới tìm ngài tính sổ."
Đám người nhàm chán chờ ở tiền viện, bầu không khí im lặng tĩnh mịch.
"Râm" một tiếng, sự im lặng trong viện bị phá vỡ.
Hai cánh cửa đồng kiên cố mà ông chủ Diệu Hoa Lâu từng kiêu ngạo giờ bị đạp ngã xuống đất.
Trên cửa đồng còn xuất hiện một dấu chân rất sâu như thế muốn đạp nát nó ra.
Tiểu thái giám ngồi hóng chuyện hơi nhướng mày, nhìn lực chân thôi là biết người đến nhà hôm nay không đơn giản.
Sinh sống trong cung lâu như vậy, tiểu thái giám chẳng khác gì cáo già, rất biết tránh né tai họa.
Thế nên hắn ta im lặng lui về một góc, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Sau đó vui vẻ ngồi hóng chuyện tiếp.
Cố An Nhiên và Ngân Dạ, một người một sói đứng trên cánh cửa đồng đã đổ, Đại Cường và Nhị Cường lần lượt theo sau.
Đào Vọng Đường dẫn người theo, đứng cạnh cửa, cách đó không xa cũng không gần.
Giọng Cố An Nhiên trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Ai là ông chủ Diệu Hoa Lâu, đi ra đây!"
Nhác thấy Ngân Dạ, ông chủ Diệu Hoa Lâu bắt đầu e de.
Bạn cần đăng nhập để bình luận