Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 401: Buổi Tối Kỳ Dị (1)

Chương 401: Buổi Tối Kỳ Dị (1)Chương 401: Buổi Tối Kỳ Dị (1)
Hai người ra khỏi mặt nước một cách suôn sẻ, không cảm thấy bị trói buộc nữa.
Ba người cùng nhau quay về nhà trúc, nhưng mới tới cửa đã thấy tôi tớ của Đào Vọng Đường đang vội vã ra khỏi phòng hắn.
"Cố cô nương, không ổn rồi, chủ tử của chúng †a ở trong phòng bị treo chân ngã."
Cố An Nhiên nhíu mày nói: "Ta đi xem, các ngươi đừng kinh hoảng."
Có lời này của Cố An Nhiên, đám tôi tớ mới yên tam hơn.
Cố An Nhiên dẫn Đại Cường và Nhị Cường vào phòng Đào Vọng Đường.
Mà bóng người lẩn khuất trong bóng tối cũng biến mất ở bìa rừng bên ngoài nhà trúc...
Lúc Cố An Nhiên nhìn thấy Đào Vọng Đường, hắn chỉ mặc một cái áo trong mỏng manh, đang nằm trên giường kêu rên.
Thấy nàng đến thì vội kéo chăn đắp lên người, cố nhịn không rên thêm tiếng nào nữa.
Hắn nhăn mặt đau đớn nói: "An Nhiên cô nương, sao ngươi lại tới đây? Ta không sao, nghỉ ngơi một lát là khỏe thôi."
Cố An Nhiên thấy mặt hắn tái nhợt vì đau đớn, biết ngay tình hình chắc chắn không ổn như hắn nói.
Nàng kiên nhẫn hỏi: "Ngươi bị ngã ở đâu? Ngươi phải nói thật thì ta mới tính tiếp được."
Đào Vọng Đường mím môi: "Ngã trúng eo, nhưng eo không quá đau, chân bị treo mới đau."
Nhị Cường tới gần xốc chăn Đào Vọng Đường lên: "Để ta xem xem."
Dù sao trước nay hắn ta sống gần chị dâu, chị dâu cũng rất sẵn lòng dạy cho hắn mấy thứ.
Nếu Đào Vọng Đường chỉ trật khớp, hắn ta vẫn có thể chữa cho hắn, nhưng nghiêm trọng hơn thì không được.
Đào Vọng Đường hơi lo, đôi chân mũm mĩm thụt vào chăn: "Ngươi... ngươi làm được không đó?"
Dù sao, Nhị Cường mặt râu quai nón này, nhìn qua có vẻ không quá biết nhẹ tay nhẹ chân.
Nhị Cường không cho Đào Vọng Đường cơ hội lùi bước, bắt lấy chân hắn nói: "Vậy cũng phải xem mới biết được."
Hắn ta sờ mắt cá chân Đào Vọng Đường một hồi rồi thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may, chỉ trật khớp thôi, ta giúp ngươi bẻ lại."
Đào Vọng Đường chưa kịp nói không thì Nhị Cường đã ra tay, sau một tiếng "rắc", xương đã về đúng vị trí.
'A a al!" Đào Vương Đường nửa đời người chưa từng chịu bất cứ đau đớn gì hét lên thành tiếng.
Cố An Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, lấy thuốc trị thương của Mạt Nương đưa cho người hầu của Đào Vọng Đường.
"Lát nữa bôi thuốc này cho lão gia các ngươi, xem tình hình ngày mai thế nào."
Người hầu nhận lấy thuốc, luôn miệng cảm ơn: "Đa tạ Cố cô nương."
Cố An Nhiên qua loa khoát tay nói: "Đừng khách sáo, ta về phòng trước, nếu cần gì thì đến tim ta."
Nói xong nàng về phòng, đóng chặt cửa lại rồi đi vào không gian.
Giường trong nhà trúc này nằm rất khó chịu, nàng không quen.
Vì ngủ ở trong không gian nên Cố An Nhiên không nhận thấy bên ngoài có gì bất thường, nhưng những người khác lại bị dọa hú hồn khiếp vía.
Đầu tiên là sau giờ tý, hơn chục ngọn ma trơi thắp sáng hồ nước phía tây, ngay sau đó là tiếng khóc nức nở trong rừng trúc bên ngoài nhà trúc, hòa lẫn với tiếng lá trúc đong đưa.
Gió hình như mạnh hơn, cửa sổ của nhà tre lâu năm không người ở phía tây bị thổi kêu cót két.
Thỉnh thoảng còn có bóng đen lướt qua...
Hai huynh đệ Đại Cường và Nhị Cường ở chung một phòng nên vẫn còn khá bình tĩnh, không sợ hãi đến mức đó.
Những người hầu khác của Đào Vọng Đường cũng chen chúc trong một gian phòng, tuy sợ nhưng có thể ôm nhau sưởi ấm.
Thảm nhất là Đào Vọng Đường, hắn một mình ở một phòng, trong phòng cũng may là có Đào Ất hầu hạ.
Nhưng đến đêm khuya, Đào Ất ngủ như heo, căn bản không biết gì.
Đào Vọng Đường chỉ có thể kéo chăn lên cao quá đỉnh đầu, sau đó vờ như bên ngoài không xảy ra chuyện qì.
Đêm này trôi qua một cách gian nan...
Sáng gặp nhau, mọi người đều có quầng thâm dưới mắt, trừ Cố An Nhiên.
Vì vậy, nàng vừa ra ngoài, mọi người chăm chú nhìn hốc mắt nàng một lúc rồi hỏi: "An Nhiên cô nương, tối hôm qua ngươi có phát hiện chuyện gì kỳ lạ không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận