Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 692: Gieo Gió Gặt Bão. (2)

Chương 692: Gieo Gió Gặt Bão. (2)Chương 692: Gieo Gió Gặt Bão. (2)
Hai người đẩy cửa bước vào, mới phát hiện ra trong cung cũng không có người trông coi, chỉ có một người đứng trong bóng tối, nhìn thấy có người tới liền nở nụ cười nham hiểm.
Hắn ta đã cố tình chờ đợi ở một nơi dễ thấy, quả nhiên đã bị hoàng đế phát hiện ra.
Hoàng đế hỏi: "Ngươi là ai?" Thật ra người này ăn mặc y phục của vy y, không cần hỏi cũng biết
Người kia nói: "Công chúa của hoàng thượng bị bệnh, Chiêu Nghỉ nương nương đã mời ta đến trị bệnh cho công chúa."
"Hoàng thượng, ngài tới đây để cho máu làm thuốc dẫn sao?" Vu y hỏi.
Hoàng đế nghỉ ngờ hỏi: "Ngươi còn muốn máu của tram sao?"
Vu y cũng bối rối hỏi: "Chiêu Nghỉ nương nương không nói với hoàng thượng sao? Bệnh của công chúa Trữ Nhạc cần máu của cả phụ mẫu làm thuốc dẫn. Sáng nay Chiêu Nghi nương nương đã nói với ta đã chuẩn bị xong, để ta tối nay tới đây."
Nhưng Lưu Chiêu Nghị lại không nói cho hoàng đế biết, hoàng đế cảm thấy chuyện này có gì đó mờ ám.
Hắn ta khoát tay với vu y nói: "Ngươi cứ đợi ở ngoài điện, tram vào xem tình hình thế nào." Nói xong, hắn ta lại mắt nhìn thái giám quản sự, ra hiệu không được đi theo mình.
Chính hắn ta đẩy cửa cung của Lưu Chiêu Nghi, vừa đẩy cửa ra, hắn ta đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến máu nóng trong người dâng trào, thân đệ đệ và sủng phi của hắn ta vậy mà lại đang nằm trên giường...
Lưu Chiêu Nghi và Nghi Vương nghe thấy tiếng mở cửa đều hoảng sợ, ngơ ngác không biết phải làm thế nào.
Trên bàn trong điện có hai cái bát ngọc, trong đó có hai nửa bát máu.
Hoàng đế dù có ngốc đến đâu, liên tưởng đến tình hình trong cung cũng sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.
Hắn ta tức giận chỉ vào hai người nói: "Các ngươi, các ngươi..."
Hoàng đế vốn bởi vì chuyện nhìn thấy quỷ mà trở nên có chút điên cuồng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn ta không còn có thể khống chế bản thân được nữa.
Nhìn quanh, ánh mắt hắn ta rơi vào con dao gam.
Hắn ta cầm con dao găm lên, lao tới chỗ Lưu Chiêu Nghi, giống như đã nổi điên đâm liên tiếp con dao găm vào cổ Lưu Chiêu Nghi.
Mà Lưu Chiêu Nghi còn chưa kịp nói thêm lời nào, đã trợn trừng mắt, chết ngay tại chỗ. Nghi Vương vốn sợ hãi đến choáng váng, cuối cùng đã tỉnh táo, vậy mà còn muốn cố gắng giật con dao găm từ trong tay hoàng đế.
Trong miệng ông ta lẩm bẩm nói: "Hoàng huynh, đây đều là lỗi của thần đệ, không liên quan gì tới nàng."
Hoàng đế cười lạnh một tiếng: "Ngươi thật là sỉ tình."
"Các hoàng đệ của tram thật tốt, tất cả đều nhìn chằm chằm vào nữ nhân của trẫm."
"Không phải là trẫm không cho các ngươi cơ hội, nhưng tất cả các người đều không trân trọng, vậy cũng đừng trách trẫm lòng dạ ác độc."
Nói xong, hắn ta rút con dao găm trên cổ Lưu Chiêu Nghi, máu bắn tung tóe khắp mặt mũi, điên cuồng đâm thẳng con dao găm vào tim Nghi Vương.
Một tiếng "phập" vang lên khi con dao găm xuyên vào da thịt, máu ộc ra từ miệng Nghi Vương.
Ông ấy quỳ rạp xuống trước mặt hoàng đế, ngắt quãng nói: "Thần đệ... gieo gió gặt bão, nhưng... cầu xin hoàng huynh tha cho Tín Nhi một mạng.
"Dù sao... hắn luôn một lòng trung thành với hoàng bá phụ người."
Hoàng đế chỉ lạnh lùng nhìn thân đệ đệ mình, không hề nói một lời. Nghi Vương dần dần tắt thở, chết không nhắm mắt, bởi vì tận khi ông ấy chết đi đều không hề nhận được một câu hứa của hoàng đế sẽ bỏ qua cho nhi tử mình.
Khuôn mặt hoàng đế vô cùng lạnh lùng, toàn thân toả ra hơi lạnh bước ra ngoài, thái giám quản sự nhìn thấy hoàng đế máu me đầy người, sợ hãi run rẩy quỳ xuống đất, cũng không thở mạnh một tiếng.
Có lẽ vì cảm thấy chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, hắn ta liếc nhìn vu y, rồi lại nhìn thái giám quản sự, bình tĩnh ra lệnh: "Xử tử tên vu y này, treo cổ công chúa Trữ Nhạc."
Thái giám quản sự ở ngoài cửa nghe được giọng nói của Nghi Vương, cũng biết đại khái đã xảy ra chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận