Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 750: Thăm Dò Ý Tứ (1)

Chương 750: Thăm Dò Ý Tứ (1)Chương 750: Thăm Dò Ý Tứ (1)
Dạ Tu Mặc vừa ôm Cố An Nhiên đi đến suối nước nóng vừa cười nói: "An An... nàng thích là được."
Cố An Nhiên giơ tay nhéo nhéo phần giữa lông mày, giọng điệu bất đắc dĩ nói: "Ta nói ta thích chàng như vậy từ khi nào vậy?”
Bởi vì đường viền cổ áo của thành chủ thành Kính Hồ vốn đã to rộng, lại thêm ban nãy Cố An Nhiên uống rượu xong cảm thấy nóng nên càng kéo rộng ra hơn, lúc này nàng giơ tay lên, đường cong lả lướt càng thêm rõ ràng.
Con ngươi Dạ Tu Mặc hiện lên một tia sáng khó tả, hắn bước nhanh hơn đến suối nước nóng.
Hắn khàn giọng nói: "Hành vi của An An, nói cho ta biết nàng thích ta như vậy."
Cố An Nhiên không nói, trước kia nàng cảm thấy, Dạ Tu Mặc là một người rất lạnh lùng đứng đắn.
Nhưng kể từ đêm đó trên du thuyền Kính Hồ, cả người hắn như thay đổi, giống như một nút kỳ lạ nào đó đã được bật lên.
Chỉ cần ở riêng với Cố An Nhiên, chắc chắn hắn sẽ mở miệng nói mấy lời cợt nhả.
Tới căn nhà có suối nước nóng kia, Dạ Tu Mặc không quên khóa cửa lại, rồi sau đó tay bắt đầu trở nên không thành thật. Hắn nắm lấy tay Cố An Nhiên, không ngừng trêu chọc cọ cọ bên hông nàng...
Hơi thở của Cố An Nhiên trở nên nặng nề, nàng hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt mê ly, đôi môi đỏ hơi hơi khép mở, xúc động nói: "Dạ Tu Mặc..."
Dạ Tu Mặc vô cùng tự hào với khả năng tự chủ của mình, nhưng ở trước mặt Cố An Nhiên, hắn vô thức mất khống chế.
Khi nhìn thấy đôi môi đỏ của Cố An Nhiên khép mở, hắn cúi đầu, ngậm lấy môi Cố An Nhiên.
Hai người bước lên bậc thang ngọc trắng của suối nước nóng, Cố An Nhiên chỉ cảm thấy đột nhiên toàn thân trở nên lạnh lão, còn bàn tay to ấm áp của Dạ Tu Mặc khẽ vuốt qua phần lưng trơn bóng của nàng, khiến nàng không nhịn được hơi hơi rùng mình.
Lăn lộn đến hơn nửa đêm, cuối cùng hai người mới từ suối nước nóng đi ra, không một ai quấy rầy.
Cố An Nhiên được Dạ Tu Mặc ôm trở về giường, nàng gối đầu lên cánh tay hắn, nặng nề ngủ thiếp đi...
Hôm sau, bầu trời u ám, mặt trời không rõ.
Cố An Nhiên ở trong lồng ngực Dạ Tu Mặc từ từ tỉnh dậy, nàng nhẹ nhàng cử động cơ thể có hơi đau nhức của mình, xịt nhẹ một tiếng.
Dạ Tu Mặc đã sớm tỉnh, hoặc là nói, căn bản cả một đêm hắn không ngủ. Bởi vì, vẻ mặt lúc ngủ của Cố An Nhiên giống như có lực hấp dẫn trí mạng với hắn, khiến hắn không thể cứ thể đi vào giấc ngủ được.
Giờ phút này Dạ Tu Mặc đang nằm nghiêng, một tay chống đầu nhìn Cố An Nhiên, giọng khàn khàn nói: "Tỉnh rồi?"
Giọng Cố An Nhiên mang theo chút giọng mũi "Ừm" một tiếng, nàng đã bớt lạnh lùng hơn, cũng dịu dàng hơn chút.
"Sao chàng dậy sớm vậy?" Nàng bình thản hỏi.
Dạ Tu Mặc cong môi cười cười, ghé sát vào bên tai Cố An Nhiên, mê hoặc nói: "Bởi vì... ta khỏe."
Nói xong, môi mỏng lại nhẹ nhàng đặt lên vành tai Cố An Nhiên...
"Dạ Tu Mặc, dừng lại..." Cố An Nhiên hơi nghiến răng nghiến lợi.
Con ngươi Dạ Tu Mặc hơi có ý cười: "An An... Ta vốn chưa có làm gì bằng tay mà."
"Thứ ta động... Là miệng..."
"Chàng im miệng!" Cố An Nhiên không nhịn được vươn tay, bịt kín miệng Dạ Tu Mặc.
Dạ Tu Mặc vươn đầu lưỡi, liếm liếm lòng bàn tay Cố An Nhiên, nàng chỉ cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn Dạ Tu Mặc.
Dạ Tu Mặc bị Cố An Nhiên trừng, người hắn hơi lùi lại, cách xa nàng ra.
Giọng nói vô cùng trầm thấp mê hoặc, mặt đầy ý cười nói: "Ồ..."
Cố An Nhiên không chút do dự nâng chân lên, không chút do dự đá lên người Dạ Tu Mặc đang nói mấy lời cợt nhả.
Dạ Tu Mặc nhất thời không tránh kịp, lăn xuống dưới đất.
Hắn tỏ vẻ bị tổn thương, tủi thân nhìn Cố An Nhiên nói: “An An... Nàng lại còn đá ta..."
Cố An Nhiên tức đến phì cười với màn kịch này của Dạ Tu Mặc: "Được rồi, chàng mau về viện mình đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận