Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 273: Tro Cong Hang Ngay Của Đại Cường (2)

Chuong 273: Tro Cong Hang Ngay Của Đại Cường (2)Chuong 273: Tro Cong Hang Ngay Của Đại Cường (2)
Bởi vì có Ngân Dạ, cho nên Hà Thái Phượng và những người trẻ tuổi cũng không đặc biệt thấy sợ Thần Phong.
Nhưng lúc bọn họ nhìn thấy ba người Cố An Nhiên tới gần, tất cả đều bất giác đứng thẳng người dậy.
Mấy người này là đã chuẩn bị hết rồi, đặc biệt là Hà Thái Phượng, bà ấy đã đặc biệt thăm dò người của thành Mặc An, cho nên vừa nhìn thấy ngọc bài mà Dạ Tu Mặc mang trên người, bà ấy liền biết rồi.
"Nha đầu An Nhiên và Đại Cường vậy mà lại đi cùng với thành chủ của thành Mặc An”
Có một vài người trẻ tuổi không hiểu: "thành chủ ... là chức vụ gì vậy, chức quan ... lớn không?"
Hà Thái Phượng biết được liền nói: "Nếu là ở thời kỳ thái bình nước Tuyên, chủ một thành tương đương với chức vị của một quận vương."
"Nhưng mà, bây giờ đang ở thời kỳ nước Tuyên chưa thái bình, mạnh ai nấy làm, thành chủ này... trong thành của chúng ta, tồn tại của nó giống như hoàng đế vậy."
Mọi người nghe xong, đều hít một hơi thật sâu.
"Vậy thì, tại sao Đại Cường không sợ, còn khua tay múa chân và cười ngốc nghếch ở trước mặt thành chủ của thành Mặc An như vậy."
"Bởi vì hắn ta đần độn, với lại cũng không ai nói với hắn ta là thành chủ tương đương với..."
"Khoan đã, chúng ta không nên quan tâm quá nhiều, tại sao hai người họ lại quen biết với thành chủ thành Mặc An?"
Đợi người đến gần, Hà Thái Phượng dẫn mấy người trẻ tuổi khác đi đến, hàng loạt cúi người cung kính hành lễ.
"Tham kiến thành chủ."
Dạ Tu Mặc xua tay nói: "Các ngươi đều là bạn hữu của An An, không cần đa lễ."
Đại Cường cũng cười hi hi ha ha nói rằng: "Đúng đó, các ngươi đang làm gì vậy. Thằng nhóc thành chủ này rất tốt!"
Hà Thái Phượng: Thăng nhóc thành chủ????
Mọi người: JI Đại Cường, ngươi mau im miệng lại đi. Thật là. Ngươi chê mạng dài chứ bọn ta không chê đâu.
Cói An Nhiên xua xua tay nói: "Mọi người thu dọn đi, lát nữa đến Tụ Phúc Lâu ăn cơm, ta mời mọi người ăn!"
Mọi người vừa nghe được ăn đồ ăn ở tửu lâu lớn vậy, đều sáng cả mắt, dù gì cả đời này bọn họ cũng chưa từng được ăn đồ ăn ở tửu lâu lớn vậy.
Một đoàn người cùng đi, lúc đi ngang qua tiệm hàng da thì bán bộ da gấu.
Sau khi đến Tụ Phúc Lâu đặt hai bàn thức ăn, lại bán thịt gấu và bàn chân gấu cho Tụ Phúc Lâu.
Bộ da và thịt của con gấu đực lớn nhất đó cộng lại tổng cộng bán được một trăm mười lượng bạc.
Còn bộ da và thịt của hai con gấu còn lại, cộng lại tổng cộng cũng một trăm ba mươi lượng bạc.
Bàn chân của con gấu lớn đó bán được một trăm bảy mươi lượng bạc, bàn chân của hai con gấu nhỏ tổng cộng bán được hai trăm ba mươi lượng bạc.
Tổng thể mà nói, ba con gấu này khiến cho mọi người thôn dân chạy nạn được thấy nhiều ngân lượng như vậy mà trước đây chưa bao giờ được thấy.
Hai bàn thức ăn mà Cố An Nhiên đặt rất nhanh đã được đưa lên, một mặt là bởi sự có mặt của Dạ Tu Mặc, chưởng quỹ vì muốn lấy lòng thành chủ.
Hai là bởi vì thịt và bàn chân ba con gấu của Cố An Nhiên, chưởng quỹ hy vọng sau này nàng có những thực phẩm hiếm có thì sẽ đưa tới chỗ của ông ấy.
Lúc chọn chỗ ngồi, những người khác rất thức thời, dưới sự dẫn dắt của Hà Thái Phượng ngồi xuống một bàn, muốn để Dạ Tu Mặc và Cố An Nhiên ngồi riêng một bàn. Nhưng hình như Đại Cường không hiểu tại sao bọn họ lại làm vậy.
Hắn ta chọn ngồi cùng một bàn với Dạ Tu Mặc và cả Cố An Nhiên.
"Toàn bộ các ngươi đều chen vô một bàn, vậy thì chật lắm."
"Mau qua đây đi, ngồi cùng với chúng ta nè."
Những người khác nghe Đại Cường nói vậy thì chửi thầm ở trong bụng: Đại Cường, ngươi phải cẩn thận đó.
Sau đó, bọn họ lắc đầu từ chối đến mức gần như gãy cả đầu: "Không đâu không đâu, mùa đông trời lạnh này ngồi chen chúc ăn cơm cho ấm”
Thật ra, tửu lâu cao cấp như Tụ Phúc Lâu, vào mùa đông bên dưới mỗi cái bàn đều có chậu than, căn bản không hề lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận