Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 230: Dãy Núi Phía Tây (2)

Chương 230: Dãy Núi Phía Tây (2)Chương 230: Dãy Núi Phía Tây (2)
Đại Cường và Nhị Cường liền đặt kính viễn vọng trước mắt và ngay lập tức khám phá thế giới mới.
"ỒI Đây chính là thần thông trong truyền thuyết sao? Nó có thể nhìn xal" Đại Cường không ngừng cảm thán nói.
Nhị cường liền chán ghét mà liếc nhìn Đại Cường, sau đó hắn ta nghiêm túc hỏi: "An Nhiên cô nương ra lệnh cho chúng ta nhìn về phía Tây là sao?"
Cố An Nhiên phát hiện ra nàng vẫn thích nói chuyện với Nhị Cường hơn.
"Hai người các ngươi tìm kiếm thử xem, ở phía tay có hay không có một cái hồ."
Nhị Cường trả lời lại bằng giọng nói trầm ổn: "Có, ta đã nhìn thấy rồi, cô nương chính là đang tim kiếm cái hồ đó sao?"
Cố An Nhiên lắc đầu nói: "Đương nhiên là không. Hãy nhớ đường đi đến hồ. Sáng sớm mai ba người chúng ta sẽ xuất phát."
Đại Cường cũng hét lên bằng giọng thô ráp: "Ta cũng nhìn thấy rồi, ta cũng sẽ ghi nhớ đường đi"
Ba người dừng lại trên đỉnh núi một lúc rồi đi xuống. Ngày hôm sau, trời vừa mới hừng sáng, ba người đã lên đường.
Cố An Nhiên cưỡi Sói Bạc đi đầu, còn Đại Cường và Nhị Cường cưỡi ngựa theo sau.
Những người khác trong thung lũng chỉ cho rằng ba người lại đi săn ở nơi xa nên cũng không hỏi gì.
Cố An Nhiên lần này cố ý không nói cho Lý Kim Quang biết, dù sao khu vực phía tây có thể cho mọi người định cư hay không cũng khó mà nói.
Nếu mang lại cho họ niềm hy vọng nhưng nơi đó lại không thích hợp để định cư thì sẽ quá thất vọng. ....
Bởi vì có sự hiện diện của Ngân Dạ, cho nên trên đường đi bọn họ không gặp phải quá nhiều nguy hiểm, phải mất ba ngày bọn họ mới đến được ngọn núi ở phía Tây.
Trong núi có một thung lũng nhỏ, diện tích khoảng 300 mẫu đất, ba mặt là núi đá dựng đứng, phía bên kia là khu rừng nơi họ mới vào.
Trên núi đá có thác nước chảy xuống, hòa thành dòng, uốn lượn qua thung lũng.
Mắt Đại Cường liền sáng lên rồi hô to: "An Nhiên cô nương, chúng ta có thể chuyển đến đây sống được không? Diện tích bao nhiêu là đủ rồi."
"Có núi, có nước và có rừng, nơi mà có thể vừa trông trọt vừa săn bắn. Nhị Cường liên gãi đầu mà nói: "Thật sự là kỳ lạ. Theo lý mà nói, nơi này hẳn là rất gần hồ. Tại sao lại không có chút dấu vết nào?"
Cố An Nhiên liền nghiêm túc hỏi: "Ngươi xác định mình không tìm nhầm chỗ chứ?"
"Khẳng định" Nhị Cường nói với vẻ mặt kiên quyết.
Cố An Nhiên liền ngẩng đầu nhìn ngọn núi đá dựng đứng.
Nếu như không tìm được hồ nước kia ở trong thung lũng này, thì như vậy rất có thể hồ nước sẽ nằm ở phía bên kia của núi đá.
Dù sao, lúc ấy hai huynh đệ Đại Cường và Nhị Cường chỉ dùng kính viễn vọng để nhìn, nên trí nhớ có hơi nhầm lẫn là chuyện rất bình thường.
Cố An Nhiên lấy Phi Hổ Trảo ra, ném vào vách đá.
Nhưng vì vách đá này quá trơn, nên hoàn toàn không thể sử dụng sức mạnh của Phi Hổ Trảo.
Nếu dùng thêm một chút sức lực, nó sẽ trượt khỏi vách đá.
Đại Cường gãi gãi đầu.
"Cố An Nhiên, ngươi không nghi ngờ hồ nước nằm sau bức tường đá này phải không?"
"Phải." Cố An Nhiên khẽ gật đầu.
Nhị Cường đánh giá bốn phía vách đá này, rồi lên tiếng nói: "E rằng nếu chúng ta leo lên đây sẽ hơi khó khăn, nhưng luôn có chỗ để vào núi, tại sao ba chúng ta không tách ra để đi tìm, tìm xem có nơi nào giống như Nhất Tuyến Thiên mà chúng ta có thể đi vào không?"
Cố An Nhiên cũng cảm thấy biện pháp này rất tốt: "Cứ làm theo lời ngươi nói đi."
Ba người mỗi người chọn một chỗ, dọc đường dùng gậy gỗ trong tay nhổ cỏ khô, cố gắng tìm đường đến hồ.
Nhưng sau khi tìm kiếm một lúc lâu, tất cả những gì mà họ thấy chỉ là những tảng đá khổng lồ màu xám đen.
Đại Cường đá sang trái một cái, đá sang phải một cái, ngay cả bóng dáng con đường cũng không nhìn thấy.
Hắn ta cảm thấy hơi thất vọng, cao giọng nhìn Cố An Nhiên rồi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận